9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 211




Lư Tử Tín được Mạc Hân Hy bao bọc trong lòng, cậu bé nhìn cô có chút ngờ vực, tại sao người phụ nữ này lại cho cậu cảm giác giống như mẹ của mình vậy.

Trên đời này chỉ có mẹ mới có thể bất chấp xông vào nguy hiểm bảo vệ cậu, còn người phụ nữ này, cậu không hề quen biết, nhưng được cô ấy ôm trong lòng lại có cảm giác thân thuộc vô cùng? Thậm chí còn muốn cô cứ ôm mình mãi như vậy.

Có lẽ là vì ngày mất của mẹ cậu sắp đến, cậu cảm thấy nhớ mẹ nên ảo giác như vậy chăng?

Lục Khải Vũ chạy đến trước Lư Bạch Khởi một bước: “Vợ à, em có sao không? Có bị bỏng ở đâu không?”

Lúc này cô cảm nhận được sau lưng đau rát, đưa mắt nhìn Lư Tử Tín quan tâm hỏi han cậu bé: “Bạn nhỏ này, cháu có bị bỏng không?”


Cậu bé chưa kịp nói gì thì đã bị Lư Bạch Khởi kéo lại, đứa con trai này là tâm can bảo bối, là thần tài sống của anh ta vì vậy tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì được.

“Tử Tín, sao rồi, để bố xem nào có bị bỏng ở đâu không.” Anh ta kiểm tra khắp người cậu bé một lượt, sau khi chắc chắn không bị làm sao mới chịu yên tâm.

Sau đó, anh ta ngẩng đầu nhìn Mạc Hân Hy, lạnh giọng nói: “Cô vẫn còn hận Giai Y nên cố tình muốn làm bỏng con trai tôi có đúng không?”

Lục Khải Vũ đỡ cô, đôi mắt lạnh lùng của anh chứa đầy lửa giận: “Lư Bạch Khởi, nhìn cho kỹ tình cảnh hẵng nói.”

Cậu bé giật giật vạt áo bố mình: “Bố à, là cô này đã cứu con đấy. Nếu không có cô ấy thì người bị bỏng là con rồi. Bố không được nói chuyện với cô như vậy.”

“Cô ta đã cứu con sao?” Lư Bạch Khởi hiển nhiên không tin Mạc Hân Hy lại tốt bụng đến thế, vẻ mặt anh ta vẫn còn ngờ vực.

Lục Khải Vũ chỉ vào camera ở phía trên: “Nếu không tin, anh có thể kiểm tra camera. Có điều tôi không ngờ là mới chỉ vài năm không gặp mà anh đã trở nên hẹp hòi như vậy. Biết sớm tôi đã kéo Hân Hy lại không để cô ấy ngu ngốc lao tới.”

Thực tế, động tác vừa rồi của Mạc Hân Hy quá nhanh và đột ngột nên anh không kịp ngăn cô lại.

Trên tầng hai, một người phụ nữ tay ôm một bé gái chừng hơn hai tuổi đi xuống chỗ Lư Bạch Khởi: “Bạch Khởi, anh hiểu lầm rồi. Vừa rồi có rất nhiều người ở trên tầng đều nhìn thấy, là cô gái này đã cứu con trai chúng ta. Anh nên cảm ơn người ta mới phải.”


Người phụ nữ này chính là vợ hiện tại của anh ta, Nguyễn Hồng Nhung.

Nghe vợ mình nói vậy, Lư Bạch Khởi liền quay lại, trút giận lên quản lý nhà hàng.

“Mấy người làm ăn kiểu gì mà lại để xảy ra sai sót lớn như vậy hả. Nếu như lỡ làm con trai tôi bị bỏng, tôi nhất định không bỏ qua cho các người đâu.” Tuy con trai mình không bị thương, nhưng sự việc ngày hôm nay lại vô tình khiến anh ta mắc nợ Mạc Hân Hy một ân tình, đương nhiên là anh ta chẳng cảm thấy dễ chịu chút nào, thậm chí là không can tâm.

Một người phụ nữ xuất thân tầm thường, không có sức ảnh hưởng, vẻ ngoài không có gì gọi là nổi trội như cô dựa vào đâu mà đòi hơn được Giai Y của anh ta.

Nếu như năm đó không phải vì cô, có lẽ Giai Y đã sớm ngồi lên vị trí mợ chủ nhà họ Lục, tập đoàn nhà họ Lư cũng sẽ không phải đau đầu về vấn đề “Thành thật xin lỗi quý khách, là do sơ suất của nhân viên chúng tôi. Chúng tôi xin chịu mọi chi phí chữa trị y tế.

Thực sự xin lỗi.” Quản lý nhà hàng liên tục xin lỗi nói lời đảm bảo.


Lư Bạch Khởi cố kìm chế ác cảm của mình đối với Mạc Hân Hy, anh ta nhìn về phía Lục Khải Vũ nặn ra một nụ cười không thể giả tạo hơn: “Khải Vũ à, lần này thật sự phải cảm ơn tổng giám sát Lam của các anh, nếu không phải nhờ cô ấy, con trai chúng tôi đã thê thảm rồi.”

Lục Khải Vũ không thèm để mắt đến anh ta mà chỉ buông ra một câu: “Giờ chúng tôi còn phải đến bệnh viện, không rảnh để tán gẫu với cậu.” Sau đó, anh đỡ Mạc Hân Hy đi về phía cửa nhà hàng.

Lư Bạch Khởi vội chạy tới ngăn họ lại, anh ta giống như đang cảm thấy áy náy: “Khải Vũ, tổng giám sát Lam là vì cứu con trai tôi nên mới bị thương, tôi vẫn là nên đi cùng hai người thì hơn.”

Lục Khải Vũ mặc kệ, đi qua anh ta, giọng điệu trong câu nói của anh lạnh lùng không một chút cảm xúc: “Không cần, anh đi chỉ làm chúng tôi thêm phiền.”

Lư Bạch Khởi không ngờ rằng anh lại khiến mình mất thể diện ở một nơi đông người như vậy, nụ cười của anh ta lộ rõ sự ngượng ngập: Vậy cũng được, lát nữa tôi cũng phải đưa Tử Tín đi thăm quan nhà máy dược.’



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.