9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 234




Trong ánh mắt lạnh nhạt, sầu muộn đó của Lư Tử Tín có tia sáng của nước mắt loé lên: “Cậu, con là cháu đích tôn của nhà họ Lư thì nên cùng bố về nhà mới đúng”

Khúc Lăng Cường không biết cái đầu nhỏ đó của cậu bé đang nghĩ gì, chỉ lo lắng nhìn cậu bé: “Nhưng mà, Tử Tín, con…”

“Cậu ơi, cậu đừng nói nữa, nếu cậu nhớ con thì cậu có thể gọi điện thoại cho con, chúng ta liên lạc qua điện thoại.” Lư Tử Tín sợ anh ta ra nông nổi thì sẽ nói ra những điều không nên nói, vì thế vội vàng ngắt lời anh ta.

Thấy vẻ mặt kiên quyết đó của cậu bé, Khúc Lăng Cường chỉ biết thở dài: “Được, cậu tôn trọng quyết định của con. Nếu như có chuyện gì, nhất định phải gọi ngay cho cậu, có cậu con ở đây thì không ai có thể bắt nạt con được.”

Nói xong, anh ta dùng ánh mắt gay gắt liếc qua Nguyễn Hồng Nhung.

Nguyễn Hồng Nhung vẻ mặt không phục gào lên: “Làm sao? Khúc Lăng Cường, Đừng nghĩ là cậu lên làm tổng giám đốc của Thời trang Nguyệt Tủ rồi thì hay họ lắm, tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có làm tốt hơn nữa thì cùng lắm cũng chỉ là làm công cho người khác thôi.”


Lư Bạch Khởi giảng một cái bạt tai qua đó: “Im miệng, đàn ông đang nói chuyện, ai cho cô chen miệng vào Nguyễn Hồng Nhung ôm lấy bên má đang phát đau lên, không thể tượng tượng được, chỉ tay vào Lư Bạch Khởi: “Anh, anh lại dám đánh em? Vì em trai của người phụ nữ đó, anh lại dám đánh em?”

Lữ Bạch Khởi lạnh lùng nhìn cô ta “Cô đừng có nghĩ, tôi không có ở nhà thì những chuyện lặt vặt mà cô làm kia tôi không hay biết gì. Nguyễn Hồng Nhung, tốt nhất cô nên thông minh hơn một chút, Tử Tín và Lăng Ái là giới hạn của tôi.”

“Anh, anh đến bây giờ vẫn còn yêu cái người phụ nữ đê tiện Khúc Lăng Ái kia à?” Nguyễn Hồng Nhung lui về sau mấy bước, gương mặt bị bùn dính lên lem cả kem phấn, biểu cảm có vẻ như rất phẫn nộ.

Lư Bạch Khởi không để ý đến cô ta nữa, mà kéo lấy tay Lư Tử Tín: “Tử Tín, chúng ta đi. Đừng quan tâm đến người phụ nữ điên đó.”

Lư Tử Tín quay đầu nhìn vào ánh mắt đang sụp đổ của Nguyễn Hồng Nhung, vẫy vẫy tay với Khúc Lăng Cường rồi bị Lư Bạch Khởi kéo ra khỏi nghĩa trang.

Chủ nhật, trong biệt thự của nhà họ Lục, vốn dĩ Lục Khải Vũ nên thoải mái nghỉ ngơi, nên ôm bà xã ngủ nướng thì lại bị Mộc Lam kéo dậy từ sáng sớm.

“Bố ơi, bố từng nói muốn con trồng rau trong vườn mà, không thể nói rồi nuốt lời như vậy được.”

“Chuyện này… Anh có hơi khó xử, nhưng mà lời nói cũng đã nói ra rồi, không thể đi nuốt lời với con gái được.

Vì vậy, anh đặc biệt đi gọt một ít trái cây, bưng lên trên, đặt lên trên cái bàn trước ghế sô pha.

Mẹ Lục đang cùng bà cụ Lục ngồi xem phim thần tượng, anh dùng tăm ghim một miếng táo lên chuyển qua, gương mặt mỉm cười vui vẻ: “Mẹ, bà 11 nội, ăn trái cây đi ạ”

Mẹ Lục nhìn cậu với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh, cả người bất giác ngồi dịch sang một bên: “Khải Vũ, có chuyện gì thì con cứ nói thẳng đi, đột nhiên con làm thế này, mẹ hơi sợ đó.”


Nghe thấy mẹ mình nói như vậy, Lục Khải Vũ cũng không ngại ngùng gì nữa, nói thẳng vào vấn đề: “Mộc Lam muốn trồng rau, con muốn thay vườn hoa trong vườn nhà mình thành vườn rau, mẹ coi thử có được không?”

“Không được.” Bà cụ Lục vẫn luôn chăm chú xem ti vi lần này lại đồng thanh hét lên cùng lúc với mẹ Lục.

“Tại sao?”

Mẹ Lục ngẩng đầu lên, sờ thử trán anh: “Con trai, có phải là con sốt rồi không? Con có thấy nhà nào trong khu phố của chúng ta trồng rau trong vườn không?”

“Nhưng mà, Mộc Lam và mấy đứa trẻ đều muốn trồng rau, con cũng đã đồng ý với chúng nó rồi.” Lục Khải Vũ có chút nản lòng.

Bà cụ Lục từ trong ti vi hồi thần trở lại, đưa tay ra lấy một miếng táo cắn một miếng, thấy vẻ mặt anh buồn râu, có chút không nhẫn tâm: “Nếu như Mộc Lam thật sự muốn trồng rau thì chỗ dưới bức tường mấy ngày trước bị người ta tông hư kia, có một khoảng đất trống, chỉ là hôm nay hình như đã mọc ra một ít cỏ dại, con có thể đưa mấy đứa nhỏ đến nơi đó trồng rau.”

“Thật à, tốt quá rồi.” Anh vội vàng đứng lên, chuẩn bị lên lâu nói cho mấy đứa nhỏ biết tin tức tốt này.


Chỉ là, chưa đi được mấy bước thì đã nhận được điện thoại của trợ lý Lâu Văn Vũ.

“Tổng giám đốc Lục, tập đoàn Long Uy từ chối hợp tác với chúng ta.”

“Lý do là gì?“Anh có hơi bất ngờ.

“Đối phương nói là cậu hai bên đó không có hứng thú với tập đoàn nhà họ Lục.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Lục Khải Vũ có chút phiên muộn thở dài một hơi.

Long Thiên mà lại từ chối một vụ làm ăn lớn như vậy với tập đoàn nhà họ Lục, rốt cuộc cậu ta đang ngÏĩ gì?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.