9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 239




Nói xong, anh ta nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Đào Lệ Mẫn, rồi tiếp tục nói thêm: “Lý do mà tôi đồng ý cũng không phải là do tổng giám sát Lam không đảm nhận được hạng mục Bảo tàng Khoa học Công nghệ này, mà là vì Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú của chúng ta vừa trải qua một cuộc khủng hoảng nhỏ. Tôi và tổng giám sát Lam đều hy vọng rằng mọi người có thể cùng nhau đồng tâm hiệp lực, cùng nỗ lực cố gắng để khiến cho trình độ chuyên môn và năng lực toàn diện của công ty chúng ta có thể nhận được càng nhiều sự công nhận của các chủ sở hữu tài sản hơn nữa. “

“Tôi hy vọng mọi người cùng nhau cố gắng nỗ lực, trong vòng 3 năm tới đây, sẽ đưa Công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú trở thành người dẫn đầu trong ngành.”

“Vì vậy, trong nội bộ công ty, tuyệt đối không được phép xuất hiện những hành vi đấu đá nhau và hạ thấp người khác. Tôn trọng lẫn nhau là nguyên tắc cơ bản nhất của một nhân viên.”

Câu nói cuối cùng của Bạch Vĩ Hạo rất nặng nề, ngay sau đó anh ta trực tiếp nói với Đào Lệ Mẫn trước mặt mọi người rằng: “Tổng giám sát Đào, tôi hy vọng lần sau nếu cô có ý kiến gì thì hãy trực tiếp đề cập ra, đừng có ở trong cuộc họp mà nói đến một vài điều có chứa tình cảm cá nhân, nếu không thể giải thích tại sao, thì tan họp. “

Sau khi nói xong không đợi cho Đào Lệ Mẫn kịp phản ứng lại, thì anh ta đã trực tiếp cầm lấy kẹp tài liệu rồi bước ra khỏi phòng họp.

Đào Lệ Mẫn liếc nhìn mọi người một cái, và cảm thấy rằng mọi người vì những lời nói sau cùng vừa rồi của Bạch Vĩ Hạo mà đang cười nhạo cô ta. Cô ta có chút không cam lòng nên đã đuổi theo anh ta ra ngoài.


“Tổng giám đốc Bạch, đợi một chút.Ở cửa phòng làm việc của Bạch Vĩ Hạo, cô ta đưa tay ra ngăn cản anh ta lại.

“Chuyện gì vậy?” Bạch Vĩ Hạo liếc cô một cái, trong lòng vẫn còn có chút đau đớn.

Anh ta không bao giờ nghĩ rằng nữ thần mà anh ta vẫn luôn thầm thương trộm nhớ từ thời còn học cấp ba, cô gái đó có một nụ cười hồn nhiên ngây thơ giống như là một đóa hoa lan trong thung lũng vắng, rồi một ngày đột nhiên lại trở nên lòng dạ hẹp hòi và hung hăng.

“Lời mà tổng giám đốc Bạch ban nãy vừa nói tôi nghe không hiểu?”

“Lệ Mẫn, đừng giả vờ nữa, cậu hiểu hết mà. Cậu làm tất cả mọi thứ chẳng qua đều là vì Lục Khải Vũ mà thôi. Lệ Mẫn, cậu tỉnh lại đi, cậu ta đã kết hôn và còn có vài đứa con rồi đấy. Chuyện giữa hai người mãi mãi sẽ không thể có khả năng đâu.” Bạch Vĩ Hạo làm rõ hết thảy mọi thứ, với tư cách đã từng là bạn học cũ, anh ta cố gắng khuyên nhủ.

“Bạch Vĩ Hạo, cậu đang nói cái gì vậy, tôi thật sự nghe không hiểu mà? Tôi trước đây luôn luôn xem cậu và Lục Khải Vũ là bạn tốt. Tôi không hiểu tại sao cậu lại phải hiểu lầm tôi như thế này!” Đã đến lúc này rồi, mà Đào Lệ Mẫn vẫn tiếp tục không muốn thừa nhận, còn cố ý giả vờ ngu ngơ.

Bạch Vĩ Hạo nhìn cô ta như vậy cũng không thèm nói chuyện thêm với cô ta nữa, chỉ có thể cảnh cáo cô ta một cách nghiêm túc: “Việc mà cậu muốn dối mình dối người là việc của chính bản thân cậu. Nhưng là bạn học cũ, tôi nhất thiết phải nhắc nhở cậu một câu. Đừng có mà đụng đến tổng giám sát Lam, tính cách của Khải Vũ thì cậu cũng hiểu rõ rồi đấy, nếu như đến lúc mà anh ta trở mặt, thì cậu cũng đừng có trách tôi người bạn học cũ này đã không nhắc nhở cậu.”

Bạch Vĩ Hạo nói xong thì liền xoay người đẩy cửa đi vào phòng làm việc của mình.

Những mộng tưởng đẹp để thời thanh xuân của anh ta cứ như thế mà vỡ nát ra, trong lòng anh ta có chút đau nhói. Những điều nên nói, nên khuyên bảo thì anh cũng đã làm hết rồi, nếu Đào Lệ Mẫn vẫn cứ không chịu tỉnh ngộ, vậy thì ai cũng không có cách nào cả.


Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục, để tìm một mảnh đất cho Mộc Lam và các chị em gái của bọn nó trồng rau.

Buổi chiều ngày chủ nhật, Lục Khải Vũ vẫn rất bận rộn ở trên mảnh đất trống phía sau biệt thự.

Làm cỏ và xới đất, bây giờ anh cảm thấy cánh tay của mình vẫn còn có chút đau nhức.

Vừa đến công ty, thì đã có một đống tài liệu đang chờ anh ký tên.

Thật không dễ dàng gì cuối cùng cũng ký xong rồi, Lâu Văn Vũ lại nói với anh rằng bọn họ không điều tra ra được cách thức để liên lạc Long Thiên và Long Bách.

Nếu muốn tìm hai chàng trai trẻ đó, thì chỉ có thể thông qua phó chủ tịch Hoàng Tuấn Phong của công ty bọn họ.


Anh cầm lấy danh thiếp của Hoàng Tuấn Phong, khẽ thở một hơi thật dài, những ngày tháng làm ba thật sự là không dễ chịu gì.

Nhấc điện thoại lên, khi đang định liên lạc với Hoàng Tuấn Phong, thì nội gián của Lâu Văn Vũ đột nhiên gọi tới.

Giọng điệu của Lâu Văn Vũ trong điện thoại là rất kinh ngạc: “Sếp, cậu hai và cậu ba của tập đoàn Long Uy đang ở đây, bọn họ muốn gặp anh ngay lập tức.”

Danh thiếp của Hoàng Tuấn Phong ở trên tay Lục Khải Vũ bỗng nhiên rơi xuống, anh có chút không chắc chắn hỏi: “Cậu nói cái gì cơ?”

Lâu Văn Vũ liếc nhìn hai đứa trẻ mặc đồ vest màu đen đang đứng ở trước mặt, thắt nơ, đeo thêm kính râm, một béo một gầy, cậu ta cũng liếc nhìn hai vệ sĩ phía sau bọn trẻ gân như mặc trang phục giống nhau, nuốt nuốt nước bọt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.