9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 244




“Tôi là trẻ con, không hiểu rõ chuyện tình cảm của người lớn lắm. Nhưng nếu đó là tôi thì tôi sẽ tạm thời lùi đám cưới lại rồi sẽ cho người âm thầm đi điều tra rõ ràng mọi việc. Nếu như mọi chuyện chỉ là chuyện hiểu lầm thì đến lúc đó tổ chức đám cưới cũng không muộn. Dù sao kết hôn là chuyện quan trọng cả đời, không phải trò đùa trẻ con nên phải thận trọng.”

Nói xong, Long Thiên lại nhìn Lục Khải Vũ qua lớp kính râm: “Giám đốc Vũ, anh thấy sao?” Lục Khải Vũ lùi về phía sau một bước, anh quay người đi về ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc.

Anh thật sự không hiểu, rõ ràng là đang bàn chuyện kinh doanh mà sao chủ đề câu chuyện cứ vòng quanh chuyện tình cảm của anh và Mạc Hân Hy vậy.

Lục Khải Vũ im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Giám đốc Long nói phải, chuyện này đúng là vô cùng quan trọng, tôi sẽ cho người đi điều tra cho rõ.

Nếu hai đứa nhóc này muốn chia rẽ tình cảm của anh và Mạc Hân Hy vậy thì anh sẽ tương kế tựu kế, xem xem hai đứa chúng định giở trò gì?


Long Bách không nhịn được hỏi lại: “Nói như vậy thì giám đốc Lục sẽ lùi thời gian kết hôn lại đúng không?”

“Chuyện này phải xem kết quả mà tôi điều tra được. Nếu như Mạc Hân Hy thật sự có mối quan hệ không rõ ràng với Lý Duy Lộc thì không đơn giản là chuyện lùi thời gian đám cưới đầu. Tôi sẽ tuyên bố hủy luôn đám cưới này.

“Hủy luôn đám cưới sao?” Đôi mắt nhỏ của Long Bách xoẹt qua ánh mắt đắc ý vì mưu kế đã thành công.

Lục Khải Vũ nhìn thấy rõ ràng ánh mắt đó.

Xem ra, đang có người chỉ đạo hai đứa trẻ này để phá hoại đám cưới của anh và Mạc Hân Hy.

Người này là sao? Anh em Lư Giai Y? Hay là Diệp Lan Chi?

Long Thiên thấy mục đích của chuyến đi lần này đã đạt được thì đứng dậy, nói: “Giám đốc Lục, chuyện hợp tác tôi sẽ bảo phó tổng giám đốc Lâm qua đây bàn bạc cụ thể với các anh. Nếu không còn chuyện gì khác thì chúng tôi xin tạm biệt.

Nghe thấy hai đứa định đi, Lục Khải Vũ vội vàng đứng dậy, anh do dự một lát rồi nói: “Giám đốc Long, tôi có thể mạo muội hỏi một câu được không? Cậu và Long Bách thật sự là cô nhi sao? Hai cậu chưa từng nghĩ đến việc đi tìm bố mẹ ruột của mình sao?”

Lục Khải Vũ nói xong câu đó, anh cảm nhận rõ ràng được Long Thiên trở nên lạnh lùng vô tình trong phút chốc. Đến khuôn mặt nhỏ của Long Bách cũng ngập tràn sự tức giận.


“Sao vậy? Tôi nói gì sai sao?” Anh cảm thấy lòng mình trầm hẳn xuống.

Xem ra Lý Duy Lộc nói đúng, hai đứa trẻ này thật sự hiểu lầm anh và Mạc Hân Hy rất nhiều chuyện.

Long Thiên nhìn qua lớp kính râm, đánh giả Lục Khải Thiên một chút. Giọng nói trở nên lạnh lùng như băng tuyết mùa đông: “Giám đốc Lục, anh không cảm thấy chủ đề này rất nhàm chán sao? Trong thời khắc sống chết của chúng tôi, người đã vứt bỏ chúng tôi thì làm sao có thể là bố mẹ nữa, cùng lắm cũng chỉ là loại súc sinh

Câu nói của Long Thiên giống như một nhát búa vô tình, gõ thật mạnh lên trái tim của anh. Trái tim của anh tự nhiên cảm thấy rất đau, cả người anh cũng lảo đảo. Nếu không phải dựa được vào chiếc bàn bên cạnh thì trông anh nhất định rất thảm hại.

Hai đứa trẻ này quả nhiên rất hận bọn họ.

Long Bách thấy sắc mặt Lục Khải Vũ trắng bệch và phải dùng tay bám vào bàn thì khó hiểu hỏi: “Giám đốc Lục, anh làm sao vậy?”


Lục Khải Vũ nhanh chóng đứng thẳng dậy, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Không, không sao, chỉ là tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt thôi.”

Long Thiên nhìn anh nghi ngờ: “Nếu như giám đốc Lục không được khỏe thì cũng không cần tiến chúng tôi nữa. Hy vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.

Long Thiên giơ tay ra định bắt tay với Lục Khải Vũ.

“Hợp tác vui vẻ” Lục Khải Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ, khớp xương rõ ràng của Long Thiên, vô số cảm xúc đan xen trong lòng anh.

Bắt tay xong, Long Thiên kéo Long Bách rời đi, Lục Khải Vũ lại không ngần ngại xoa nhẹ đầu của cậu bé.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.