9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 308: Đối phó với Triệu Ngọc Hân




Nhưng mà cô ta không ngờ rằng, Lam Hiểu này vậy mà lại ẩn giấu nhiều bí mật đến thế, còn có thể rót rượu đỏ ngược lại cho cô ta nữa.

“Không phải cô nói đó chỉ là rượu đỏ bình thường thôi sao? Sợ gì chứ?” Mạc Hân Hy đứng lên trịch thượng hỏi. Triệu Ngọc Hân trừng mắt nhìn cô một cái: “Lam Hiểu, cô chờ đó, bố tôi không tha cho cô đâu.”

“Thật sao? Cô đúng là hiếu thảo quá! Cơ mà, hình như cô quên mất rằng chồng tôi là Lục Khải Vũ

Sau đó, Mạc Hân Hy cúi xuống nhìn cô ta chăm chăm: “Cô nói thử xem, nếu chồng tôi biết có người âm mưu hãm hại tôi, liệu anh ấy có bỏ qua cho bố cô không? Triệu Ngọc Hân, cô cứ chờ nhà mình phá sản đi!”

Một công ty buôn bán nho nhỏ mà dám uy hiếp cô Cho dùng không cần Lục Khải Vũ ra tay thì Mạc Hân Hy cũng có thể dễ dàng khiến ông ta phá sản.

“Lam Hiểu, tôi liều mạng với cô. Không biết lấy sức lực từ đầu, Triệu Ngọc Hân đột nhiên bật dậy, nhanh chóng bóp cổ của Mạc Hân Hy.

Lục Khải Vũ tìm ra sân sau, nghe thấy tiếng động đạp cửa vào thì thấy cảnh tượng này.

Anh lao đến và đá vào Triệu Ngọc Hân ra một cái.

“Vợ à, em có sao không!” Anh lo lắng kiểm tra toàn thân Mạc Hân Hy, sau đó ôm chặt lấy cô “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh đã đến muộn. Thấy cô không sao, trái tim đang treo lơ lửng của anh mới được buông lỏng.


Xem ra anh đã quá bất cẩn, nếu Hân Hy gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì anh biết phải sống thế nào?

Mạc Hân Hy mỉm cười nhìn anh, chỉ vào một đám người đang đau đớn kêu rên trên mặt đất: “Chồng à, em không sao đâu. Bọn họ mới là người có chuyện”

Lục Khải Vũ bối rối: “Bọn họ bị sao vậy?”

Mạc Hân Hy ngẩng mặt lên, trong mắt hiện lên một tia sáng tự hào: “Em đánh đó!”

“Em…?” Lục Khải Vũ nhìn năm sáu cô gái trên mặt đất, sau đó nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô, có phần khó tin.

“Em đã đi theo Lý Duy Lộc và Lý Duy Phúc học được một số động tác và kỹ năng tự vệ dành cho phụ nữ” Cô cao giọng giải thích đầy tự hào.

Lục Khải Vũ ôm cô, đưa tay giúp cô sửa lại mái tóc rối bù, giọng nói đầy sự cưng chiều: “Vậy sau này có phải anh nên ngoan ngoãn nghe lời em không?”

“Tất nhiên rồi, cẩn thận em đánh anh đấy!” Mạc Hân Hy giơ nắm đấm nhỏ lên ra vẻ tự mãn.

“Em ấy! Thật là hù chết anh” Lục Khải Vũ chọc nhẹ vào trán cô, vòng tay ôm lấy cô rồi bước ra cửa. Mạc Hân Hy xoay đầu nhìn thoáng qua, có vẻ Triệu


Ngọc Hân đã bất tỉnh rồi.

“Làm thế nào với họ bây giờ?”

“Không cần phải để ý, nhà họ Lục sẽ tự có người đến xử lý!

Anh nhận ra Triệu Ngọc Hân, anh biết cô ta là em vợ của Lư Bạch Khởi, anh tin rằng sẽ sớm có người đến thôi.

Mạc Hân Hy chỉnh lại bộ váy dạ hội, chỉ là vạt áo có chỗ bị rách một chút.

“Chồng ơi, quần áo của em bị rách rồi, chúng ta đi tìm Khải Dã rồi về nhà sớm đi! Không chừng bọn nhỏ đang chờ chúng ta đó!” Cô nhìn lên bầu trời.

Không biết màn đêm đã buông xuống từ bao giờ, sân trước nhà họ Lư đã lên đèn sáng trưng, chiếu sáng toàn bộ hội trường như ban ngày.

Để tạo không khí, nhà họ Lư cố ý lắp một màn hình điện tử lớn trên bức tường đối diện với địa điểm tổ chức, lúc này trên màn hình đang chiếu một số quảng cáo nhà máy dược phẩm của tập đoàn nhà họ Lư.

“Khải Dã đâu! Sao em không thấy nó?” Mạc Hân Hy nhìn xung quanh, người ra kẻ vào nhưng không có cách nào nhìn thấy Lục Khải Dã.

Lục Khải Vũ nhíu mày, nhớ đến Lục Khải Dã đã ăn hết một nửa cái bánh, trong lòng cũng có phần lo lắng.

“Để anh đi tìm thử, có lẽ nó thấy chán rồi trốn ở nơi nào đó để lén lút uống rượu cũng nên!”

Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Khải Dã, phát hiện anh ta vừa gọi cho anh, nhưng khi gọi lại thì không có ai trả lời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.