Cả hai vợ chồng đều có phần lo lắng, tìm trong đám đồng hồi lâu vẫn tìm được Lục Khải Dã.
“Có khi nào trốn ở sân sau không?” Vừa rồi bọn họ ra đây cũng khá vội vàng, không để ý đến hoa lá bụi cây xung quanh sân sau và cả chỗ ngoặt nơi góc hành lang.
“Đi thôi, chúng ta đi xem thử đi. Nếu không thì có lẽ nó đã đi trước rồi, ra ngoài rồi hỏi tài xế Mãnh sau vậy?” Lục Khải Vũ gật đầu.
Hai người vượt qua đám đông và đi ra sân sau.
Tuy nhiên, khi vừa bước đến hành lang nổi sân sau với sân trước, Lục Khải Vũ bất ngờ kéo cô sang một bên và nhanh chóng nấp sau một cái cây lớn.
“Sao th…” Mạc Hân Hy vừa muốn hỏi thì anh đã nhanh chóng bịt miệng cô lại.
Cách đó không xa, giọng nói có phần phấn khích của Nguyễn Hồng Nhung phát ra từ bồn hoa ở góc tường: “Lư Bạch Khởi, điều em nói là sự thật. Lư Tử Tín hoàn toàn không phải con của anh. Nó là do Khúc Lăng Ái và một người đàn ông khác sinh ra.
“Câm miệng đi, Tử Tín là cháu trai trưởng của nhà họ Lư và là con trai trưởng của Lư Bạch Khởi tôi đây. Em đừng nói linh tinh nữa, nếu không đừng trách anh không khách sáo!” Giọng Lư Bạch Khởi dường như lộ ra vẻ tức giận.
“Hôm qua chính tại em nghe thấy Lư Tử Tín gọi điện cho Khúc Lăng Cường, nói là đã suy nghĩ kĩ rồi, muốn tìm bố ruột của nó. Mấy năm trước anh thường xuyên vắng nhà, sao anh biết được Lư Tử Tín thật sự là con trai anh!” Nguyễn Hồng Nhung lớn tiếng nói.
Sau đó, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ nghe thấy trong không khí truyền đến âm thanh của một cái tát thật vang dội.
“Nguyễn Hồng Nhung, anh đã nói rồi, Lăng Ái và Tử Tín là giới hạn cuối cùng của anh. Đừng nghĩ rằng em đang có thai thì anh không dám làm gì em. Lư Bạch Khởi tức giận đến mức giọng cũng run run.
“Anh, anh dám đánh tôi! Lư Bạch Khởi, anh còn là người nữa không. Nếu không có gia đình chúng tôi thì nhà họ Lư của anh có thể đã phá sản lâu rồi!” Nguyễn Hồng Nhung kinh ngạc thét lên.
Lư Bạch Khởi im lặng một lúc, có lẽ hơi hối hận vì sự bốc đồng của mình.
“Hồng Nhung, nói chuyện phải có bằng chứng. Hôm qua em lén lút vào phòng của Lư Tử Tín chắc chắn là xem trộm máy tính của nó, nhưng em có tìm được bằng chứng không? Nó chỉ là một đứa trẻ mà đã có rất nhiều bằng sáng chế và dự án riêng trong tay, sao em lại không thể chấp nhận, bao dung cho nó chứ!” Giọng điệu của anh ta đã dịu đi một chút.
“Tôi không bao dung được cho nó. Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở anh đừng để bị mọc sừng rồi còn nuôi con trai giúp người khác, tôi có lỗi gì? Khúc Lăng Ái đó chính là một “em gái mưa” đích thực, ai biết được đã gian díu với bao nhiêu người đàn ông sau lưng anh!” Nguyễn Hồng
Nhung nói ra những lời cực kì khó nghe.
Lư Bạch Khởi giơ tay bóp lấy cổ cô ta: “Cô không được nói xấu Lăng Ái như thế!”
Nguyễn Hồng Nhung ngẩng đầu, không sợ hãi mà cười lạnh: “Sao, tôi chỉ nói vài câu sự thật thôi mà anh đã muốn giết người diệt khẩu rồi sao? Lư Bạch Khởi, anh có gan thì bóp chết tôi đi! Một xác hai mạng, làm đi!”
“Nguyễn Hồng Nhung, đây là do cô yêu cầu.” Lư Bạch
Khởi nghiến răng.
Sau đó Mạc Hân Hy nghe thấy âm thanh giãy giụa của Nguyễn Hồng Nhung.
Trong lòng cô giật mình một cái, Lư Bạch Khởi này không thẹn quá hóa giận mà nông nổi giết chết vợ của mình chứ!
Lục Khải Vũ vỗ vai cô, lắc đầu với cô và ra hiệu cho cô đừng hành động hấp tấp.
Về phía bên kia, vào giây phút cuối cùng, Lư Bạch Khởi bất ngờ buông lỏng tay của mình ra.
Nguyễn Hồng Nhung ho sặc sụa.
“Lư Bạch Khởi, anh thật sự muốn bóp cổ chết tôi vì con khốn kia. Hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết con khốn kia là loại người như thế nào!”
Sau khi Nguyễn Hồng Nhung nói xong, bên kia hoàn toàn im lặng. Tuy nhiên chỉ vài phút sau, quảng cáo trên màn hình lớn ở sân trước đột nhiên mất tiếng.
“Lư Bạch Khởi, tôi đã kết nối với những người bạn tốt của anh ở nước ngoài, anh nhìn xem bọn họ nói gì.
Nguyễn Hồng Nhung chỉ vào Lư Bạch Khởi với vẻ hận thù.
Hôm qua, cô ta đã mua chuộc những người bạn cũ của Lư Bạch Khởi. Cô ta muốn cho mọi người trong hội trường biết rằng Lu Tử Tỉn không phải con cái của nhà họ Lư mà là do con khốn Khúc Lăng Ái vụng trộm với người khác mà sinh ra.
Cô ta muốn hoàn toàn đuổi Lư Tử Tín ra khỏi nhà họ Lư.