9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 313: Đến Nhà Diệp Lan Chi




Sau khi rời khỏi nhà họ Lư, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ chẳng biết có chuyện gì xảy ra sau đó, cũng không biết rằng Lư Giai Y và Triệu Ngọc Hân đã hận cô đến tận xương tuỷ.

Bọn họ đi đến cổng nhà họ Lư thì thấy tài xế Mãnh đang đứng đó đợi họ.

Tài xế Mãnh bảo rằng cậu hai Lục đã rời khỏi nhà họ Lư một tiếng trước, nói là có chuyện cần giải quyết nên vội bắt taxi đi trước. “Chuyện gì vậy? Anh có biết không?” Lục Khải Vũ có phần lo lắng cho em trai mình.

Tài xế Mãnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như có bảo mẫu nào đó gọi điện thoại đến, nói cô Diệp muốn nhảy lầu!”


Hai vợ chồng lập tức cau mày. Diệp Lan Chi định nhảy lầu? Lại là rắc rối gì nữa đây? “Đi thôi, đến đó thử xem sao!” Sau khi lên xe, Lục Khải Vũ nói địa chỉ của Diệp Lan Chi cho tài xế Mãnh lái xe đến đó.

Chủ yếu anh lo lắng rằng sau khi Khải Dã ăn hết nửa miếng bánh đó, tình cờ nhìn thấy Diệp Lan Chi thì sẽ làm những chuyện không nên làm.

Mạc Hân Hy nhìn anh: “Miếng bánh đó có vấn đề gì đúng không?”

Lục Khải Vũ im lặng gật đầu: “Anh em họ Lư kia đã cho thuốc vào miếng bánh đó. Suy đoán trước đây của chúng ta đã đúng rồi.”

Mặc dù vẫn chỉ là nghi ngờ nhưng khi chính tai nghe Lục Khải Vũ nói ra, Mạc Hân Hy vẫn cảm thấy sợ hãi. May mà có có người nhắc nhở họ trước, nếu không thì hậu quả hôm nay quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Ai có thể nghĩ rằng, bọn họ lại có thể phát điên đến mức giở trò trong tiệc sinh nhật của ông nội mình. “Không đúng! Anh cũng ăn miếng bánh đó và uống rượu, sao anh lại không sao!” Mạc Hân Hy cẩn thận nhìn Lục Khải Vũ, cảm thấy khó hiểu. Lục Khải Vũ nói nhỏ bên tại cô: “Anh uống thuốc giải trước rồi!”

“Uống thuốc giải, lúc nào thế, sao em lại không biết? Loại thuốc đó có thuốc giải sao?” Cô nghi ngờ nhìn anh, tỏi vẻ không tin. “Đương nhiên là có thuốc giải. Vợ à, em quên rồi sao? Lúc chúng ta chuẩn bị xuất phát, anh đã cố tình uống một ly sữa bò, trong sữa bò có thuốc giải.” Khóe miệng anh nở một nụ cười. “Sữa bò? Ý anh là em cũng đã uống thuốc giải trước rồi?” Cô nhớ là khi chuẩn bị đi, cô đang thay quần áo trong phòng thì Lục Khải Vũ đã đồi cô uống sữa cho bằng được.


Cô không chịu, anh còn muốn đút cho cô uống. Cuối cùng là cô cũng không còn cách nào khác, đành phải uống ly sữa đó. Vẻ mặt ngơ ngác hoàn toàn không biết gì của cô trông vô cùng đáng yêu. Lục Khải Vũ không nhịn được mà nhéo nhéo mặt của cô: “Đến giờ em mới phát hiện ra?”

“Em uống thuốc giải rồi thì sao anh lại không cho em ăn gì trong tiệc mừng thọ?” Mạc Hân Hy sờ vào chiếc bụng đói của mình, nhìn anh đầy bất mãn. “Không phải vì đề phòng sao?” Anh cúi đầu khẽ hôn lên khuôn mặt đang tức giận của cô. “Vợ à, em đói bụng à? Đợi đến khi tìm được Khải Dã, anh sẽ dẫn em đi ăn đồ ngon!” Thấy cô vẫn còn tức giận, Lục Khải Vũ đưa tay kéo cô vào ngực của mình để lấy lòng. “Mà này, Khải Dã có uống thuốc giải trước không?”

Lục Khải Vũ im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không, anh tưởng rằng đối phương chỉ nhằm vào hai chúng ta nên chỉ dặn dò Khải Dã là đừng ăn uống tuỳ tiện. Ai ngờ nó lại cướp miếng bánh

Nói xong, anh cũng có chút lo lắng và giục tài xế Mãnh tăng tốc độ xe.


Lúc còn ở nhà họ Lư, Lục Khải Dã nhận được cuộc gọi từ bảo mẫu đang phục vụ cho Diệp Lan Chi. Bà ấy nói rằng hôm nay Diệp Lan Chi cứ muốn đi ra ngoài, bọn họ đành phải theo cô ta ra ngoài công viên, sau đó lại đi siêu thị. Không hiểu vì sao, sau khi trở về đột nhiên Diệp Lan Chi nổi trận lôi đình, đòi chết đòi sống, bây giờ đang xách ghế leo lên ban công muốn nhảy lầu.

Vừa rồi mới uống vài hớp rượu đỏ nên Lục Khải Dã bắt taxi chạy đến. Nhưng mà, xe vừa mới đi được khoảng hơn mười phút thì anh ta lại cảm thấy trong lòng có phần bứt toàn thân nóng lên rất khó chịu.

Ở trong làng giải trí nên anh ta cũng sớm nhận ra có điều gì đó không ổn. Nhớ lại lời cảnh báo của anh trai trước khi đến nhà họ Lư, anh ta nghĩ ngay đến miếng bánh gato đó.

Vì vậy, anh ta cố kìm lại sự khó chịu và gọi điện cho anh trai nhưng không ai trả lời, gọi điện thoại cho Mạc Hân Hy, cũng không có ai nghe máy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.