Lục Khải Vũ lạnh lùng nhìn em trai mình, trong mắt hiện lên một sự bất lực và đau lòng: “Anh chỉ muốn tìm ra được sự thật thôi! Khải Dã, em không còn nhỏ nữa. Đôi khi nhiều chuyện không như những gì bên ngoài mà chúng ta thấy đầu, cần phải động não và dùng trái tim để cảm nhận.
Vừa nói anh vừa đưa ngón tay chỉ lên đầu em trai mình.
Lúc này, Mạc Hân Hy không hề nói gì, chỉ đi đến trước cửa sổ phòng bên, lấy điện thoại di động ra và báo cảnh sát.
“Con gọi cảnh sát làm gì vậy?” Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đặc biệt là bố Lục, trên khuôn mặt luôn trầm lặng lúc này có phần bất mãn và trách móc.
“Con không đẩy cô ấy, nhưng Diệp Lan Chi và Khải Dã luôn nghĩ là con làm. Nếu đã như vậy thì hãy để cảnh sát điều tra đi! Như vậy tốt cho tất cả mọi người.
Sau đó, cô thờ ơ liếc nhìn Lục Khải Dã đang đầy tức giận và Diệp Lan Chi đang ra ra vẻ tội nghiệp trên giường bệnh: “Nếu cảnh sát phát hiện ra sự thật và chuyện này không liên quan gì đến con thì con sẽ kiện Diệp Lan Chi tội bắt cóc trẻ em và mưu sát
Cũng vì cô quá mềm lòng và quá quan tâm đến cảm xúc của Lục Khải Dã nên cô đã dung túng cho Diệp Lan Chi được voi đòi tiên, được nước lấn tới. Hôm nay cô sẽ không nương tay nữa, Diệp Lan Chi phải trả giá cho những gì mà cô ta đã làm.
Diệp Lan Chi trên giường bệnh hoảng hốt: “Cô, Hân Hy, cô đã khiến tôi bị sẩy thai, tôi cũng không so đo với cô, sao cô lại không chịu buông tha cho tôi. Tôi xin lỗi cô vì những chuyện đã qua. Tôi đồng ý với cô sẽ giúp cô tìm lại bọn trẻ, cô tha thứ cho tôi được không?”
Vừa nói, cô ta vừa chật vật muốn xuống giường, chân vừa mới chạm đất đã mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
“Hân Hy, tôi cầu xin cô, chúng ta làm hoà với nhau như vậy đi! Đừng ai trách ai cả, được không? Tôi nhất định sẽ giúp cô tìm những đứa trẻ còn lại.
Diệp Lan Chi không hổ là một diễn viên, khóc lóc than thở, cảm động lòng người.
Mẹ Lục có cảm giác không đành lòng, quay đầu sang một bên không dám nhìn cô ta.
Bố Lục ho nhẹ một tiếng, định mở lời nhưng lại bị con trai cả cắt ngang: “Diệp Lan Chi, đừng giả vờ, cô nên biết trước sẽ có ngày hôm nay”
Lục Khải Vũ đi đến, vòng tay qua vai Mạc Hân Hy, hai vợ chồng đứng bên nhau, lạnh lùng nhìn mọi người đầy chăm chú, trong lời nói không hề có ý thương lượng.
Lục Khải Dã tức giận bước đến chỗ Diệp Lan Chi, kéo cô ta lên rồi đỡ cô ta ngồi xuống giường: “Em cầu xin bọn họ làm gì? Cảnh sát đến thì sự thật sẽ sớm được phơi bày mà thôi.”
“Em… Diệp Lan Chi muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy bố Lục và mẹ Lục đều im lặng thì nhanh chóng nằm lên giường, nói với vẻ mặt bi thương: “Nếu vậy thì mọi người ra ngoài hết đi! Con muốn ở một mình một lát
Đây là bệnh viện, cô ta vẫn còn rất yếu, không thể giở trò gì nữa, Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy là những người đầu tiên bước ra ngoài.
Bố Lục và mẹ Lục cũng đi theo ra ngoài.
Lục Khải Dã nhìn cô ta, muốn an ủi vài câu nhưng lại nghe thấy Diệp Lan Chi khẽ thở dài nói: “Khải Dã, anh cũng ra ngoài đi. Tất cả những chuyện này là do em gieo gió gặt bão thôi, cho dù hậu quả có thể nào thì em cũng sẽ bình tĩnh chấp nhận”
Nói xong, cô ta nhắm mắt lại, quay người vào trong, không nhìn anh ta nữa. Lục Khải Dã nhìn cô ta một cái, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Sau khi mọi người đã ra ngoài, Diệp Lan Chi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bấm số của Đào Lệ Mẫn.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Đào Lệ Mẫn ở đầu dây bên kia gấp gáp hỏi.
“Xem như thuận lợi, nhưng Mạc Hân Hy đã báo cảnh sát. Cô đã xử lý chuyện ở cư xá chưa? Còn nữa, cô y tá trong bệnh viện kia, cô cũng nên tìm người xử lý càng sớm càng tốt. Tôi sợ họ sẽ tìm ra thứ gì đó! “Diệp Lan Chi trốn trong chăn bông, nhỏ giọng nói.
“Mọi chuyện đang được xử lý đây. Đừng lo, sẽ xong ngay thôi, bọn họ không phát hiện ra được chuyện gì đâu. Giọng của Đào Lệ Mẫn tràn đầy tự tin.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Diệp Lan Chi yên tâm cúp điện thoại.
Không bao lâu sau, cảnh sát đã đến nơi. Phòng bệnh nhỏ bé trở nên đông đúc hơn hẳn.