9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 334: Trở thành con tin




“Diệp Lan Chi, nghe nói thời gian trước cô ra nước ngoài, có phải lại đi phẫu thuật thẩm mỹ hay không, lần này hiệu quả hơn lần trước, xinh đẹp hơn rất nhiều đấy!”

Hôm nay Hồng Vi đã cố gắng bắt chước phong cách trang điểm của Diệp Lan Chi, không biết tên dì Mai này quá chủ quan hay do bị sắc đẹp mê hoặc mà lại không hề phát hiện Diệp Lan Chi trước mắt là giả mạo.

Ý đồ đen tối trong mắt dì Mai không hề có ý che đậy, mà còn biểu hiện vô cùng rõ ràng, thật khiến người ta buồn nôn. Hồng Vi bị gã nhìn đến khó chịu, lui lại một bước, nhíu mày: “Chuyện này không liên quan đến anh, mau đưa đồ cho tôi.”

Thật ra, khi nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của dì Mai, cô ta chỉ hận không thể lập tức rời đi, nhưng vì để gã tin tưởng, không nổi lòng nghi ngờ, Hồng Vi chỉ có thể lấy cớ phải lấy lại ảnh chụp và video để kéo dài thời gian.


Dì Mai để cái chân mang cà kheo đang bắt chéo xuống, cầm lấy một xấp tiền từ bên trong vali đưa cho lão già nhặt ve chai: “Đi đi, đem chia với mấy đứa bên ngoài. Giữ cửa cẩn thận cho tao”

Lão già cười rạng rỡ nhận lấy, ý vị sâu xa nhìn Hồng Vi một chút, sau đó xoay người đi ra ngoài, đồng thời còn tiện tay đóng cửa lại. “Dì Mai, anh, anh muốn làm gì?” Hồng Vì khẩn trương lui lại một bước.

Trên mặt dì Mai lộ ra nụ cười tà ác, chậm rãi tiến tới gần cô ta: “Diệp Lan Chi, nhiều năm không gặp, tôi vẫn rất nhớ cô đấy.”

Trong lúc nói chuyện, hắn ta đã chạy tới trước mặt Hồng Vi, khẽ vươn tay muốn ôm lấy cô ta.

Hồng Vi bị hù trốn sang một bên: “Anh, tôi đã mang tiền đến cho anh, anh còn muốn thế nào nữa?”

Bọn họ ngàn tính vạn tỉnh cũng không nghĩ tới tên dì Mai này dưới tình huống như vậy vẫn không chịu buông tha Diệp Lan Chi, còn nổi lên tâm tư đen tối. “Diệp Lan Chi, bảy năm qua tôi luôn thường xuyên mơ thấy cô! Những bức hình và video kia, khi nào có thời gian tôi sẽ xem qua, bằng không cô đi theo tôi đi! Về sau đảm bảo cô sẽ được ăn ngon, mặc đẹp”

Hắn ta khiến toàn thân Hồng Vi đều nổi da gà, tên đàn ông này thật đúng là vô liêm sỉ.


Hồng Vi lại tránh thoát móng vuốt của dì Mai một lần “Dì Mai, mày không giữ chữ tín!” nữa. “Chữ tín? Chúng tôi làm nghề này làm gì có cái gì gọi là chữ tín? Bảy năm trước không phải cô đã biết rồi sao?” Khuôn mặt âm hiểm của dì Mai cười xảo trá. “Mày đừng tới đây, nếu không tạo la lên đấy!” Hồng Vi chỉ vào gã nghiêm nghị cảnh cáo. “La lên? Ha ha ha! Cô la đi! Chung quanh cái xưởng này đều là người của tôi. Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời thì chỉ mình tôi chơi cô, còn nếu cô la lên, nói không chừng các anh em của tôi sẽ nhào vào cùng chơi chung nữa đấy” Giọng nói dì Mai tràn ngập đe dọa.

Hồng Vi lui về sau mấy bước, trong lòng khẩn trương lo lắng, cô ta không biết tình huống bên ngoài như thế nào, tổng thanh tra Lam, liệu bọn họ có đi qua đây cùng cô ta hay không.

Dì Mai dồn Hồng Vi vào một góc, trên mặt treo nụ cười xấu xa: “Diệp Lan Chi, hôm nay sẽ không có ai cứu cô đầu, cô vẫn nên ngoan ngoãn để tôi chơi đi!”

Vừa nói hắn ta vừa duỗi hai tay nhào về phía Hồng Vi. Cùng lúc đó, cửa kho đột nhiên bị người ta dùng lực đá văng.

Mười mấy người mặc đồng phục cảnh sát trong nháy mắt tràn vào, giơ súng lục lên bao vây xung quanh dì Mai. Dì Mai sửng sốt một chút, hung dữ quay đầu nhìn


Hồng Vi: “Cô dám báo cảnh sát?”

Sau đó, hắn ta nhanh tay bắt lấy Hồng Vi, chẳng biết từ khi nào, trên tay hắn ta đã có thêm một thanh dao găm. Lúc này, hắn ta đặt dao găm trên cổ Hồng Vi, mặt mũi tràn đầy tàn nhẫn: “Không được động đậy, dám động đậy tao sẽ lập tức giết cô ta”

Lý Duy Phúc vẫn luôn đứng bên ngoài nghe lén khẽ cau mày. “Sao rồi?” Mạc Hân Hy hỏi. “Dì Mai đã bắt Hồng Vi làm con tin, chuyện có chút phiền phức.” Lý Duy Phúc nhìn thoáng qua nhà kho cách đó không xa, trong mắt hơi lo lắng.

Lần này, nhất định phải bắt được dì Mai, nếu không về sau muốn bắt hắn ta sẽ lại càng khó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.