Lục Khải Vũ đau lòng ôm cô vào trong ngực: “Bà xã, anh biết em lo lắng cho bọn trẻ. Thế nhưng anh là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lục, hôn lễ của chúng ta có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Anh cam đoan với em, sau khi xong hôn lễ, nhất định sẽ cùng em đi Ánh Hoa tìm bọn trẻ.
“Còn chuyện của Long Bách và Long Thiên, anh cũng sẽ mau chóng sắp xếp cho em và tụi nhỏ gặp mặt, đồng thời tìm cách thay đổi cái nhìn của tụi nhỏ về chúng ta. Có được không?”
Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn yếu ớt, khuôn mặt người đàn ông trước mắt đã không còn lạnh lùng cao ngạo, nhưng lại đẹp trai đến mê người. Lúc này anh đang tỉ mỉ quan sát biểu hiện của cô, ngay cả giọng điệu mới vừa rồi cũng cẩn thận từng li từng tí.
Trong lòng cô trở nên ấm áp, tựa vào ngực anh khẽ nói: “Được, mọi chuyện đều nghe theo anh. Lý Duy Lộc cũng đang giúp chúng ta tra biển số xe, tin chắc sẽ sớm có tung tích của Tam Bảo thôi.”
Núi Thanh Khê, trong phòng làm việc nhà họ Long, sau khi Long Thiên tiếp xong một cuộc điện thoại, lông mày chợt cau lại.
Long Bách ôm nửa trái dưa hấu, ăn đến nước dựa chảy tèm lem trên cổ. “Anh, sao rồi? Có phải công ty xảy ra chuyện không, lại là cái tên Mạc Minh Húc kia muốn công kích mạng lưới của chúng ta à?” Cậu bé hỏi.
Long Thiên nhìn cậu một cái, có chút ghét bỏ đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt cậu: “Lau sạch đi, quần áo của em bẩn quá.”
Long Bạch cúi đầu xem xét, thấy quả nhiên áo sơ mi trắng tinh của mình đã dính đầy màu đỏ của dưa hấu, cậu bé cầm lấy khăn giấy chà xát lung tung trên áo rồi lại hỏi: “Anh, vì sao lại cau mày? Có phải Mạc Minh Húc tìm đến gây sự nữa không?”
Bởi vì lần trước bị Mạc Minh Húc sử dụng kỹ thuật hack áp chế nên bây giờ khi nhắc đến cậu ta, hai anh em đều ghét cay ghét đẳng.
Nếu Long Thiên không một mực ngăn cản, nói không chừng Long Bách đã phải người đến nhà trẻ ám sát Mạc Minh Húc rồi. “Không phải cậu ta, là Hoàng Tuấn Phong gọi điện tới, anh ta nói có người liên hệ chúng ta mua mạng của Mạc Hân Hy với giá cực cao. Long Thiên mím môi, vẻ mặt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì. “Sao? Có người muốn mua mạng của người phụ nữ kia à?” Long Bách cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Mặc dù hai anh em họ rất tức giận việc Mạc Hân Hy không tuân thủ lời hứa nhưng cũng chỉ muốn cho cô biết mùi khổ một chút mà thôi chứ chưa từng nghĩ tới việc làm hại cô. Bây giờ đột nhiên nghe thấy có người muốn mua mạng của cô thế này, hai anh em đều rất bất ngờ.
Long Bách đặt dưa hấu trong tay xuống, có hơi khó hiểu: “Ngoại trừ đắc tội chúng ta, người phụ nữ đó còn đặc tội với ai nữa à? Đối phương cũng thật độc ác!”
Người phụ nữ Mạc Hân Hy này làm đồ ăn rất ngon, nếu mà chết thì thật đáng tiếc.
Long Thiên nhìn chằm chằm khoảng đen ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, nửa ngày cũng không lên tiếng. “Anh, vậy chúng ta nên làm sao?”
“Đối phương dự định ngày mai khi cô ta thử áo cưới sẽ ra tay. Em đi sắp xếp người, đánh cô ta bất tỉnh tại tiệm áo cưới rồi bắt cóc đi, mang đến đây.” Vẻ mặt Long Thiên có chút do dự và giãy giụa. Cuối cùng, cậu đột nhiên bẻ gãy cây bút trong tay, cho ra quyết định.
Mặc dù người phụ nữ kia rất đáng ghét, nhưng nếu muốn tính sổ cũng phải để tập đoàn Long Uy bọn họ tính trước, đặc biệt là cậu và Long Thiên.
Sau khi quyết định xong, cả người cậu nhẹ nhõm đi không ít, nhìn thoáng qua em trai: “Long Bách, đi cắt cho anh miếng dưa hấu.”
Long Bách nghe xong, nhanh tay đưa nửa trái dưa hấu chưa ăn hết đến trước mặt anh mình: “Anh ăn cái này được rồi.” Nhưng khi nhìn đến ánh mắt như muốn giết người của anh trai, cậu lập tức cầm dưa hấu trở về: “Để em bảo thím Mai cắt miếng dưa hấu khác đưa tới cho anh.”
Long Thiên nhìn bóng lưng em trai rời đi, trong đôi mắt nghiêm túc lóe lên tia ao ước, nếu như cậu cũng có thể vô tư hồn nhiên như em trai thì tốt quá. “Mạc Hân Hy!” Miệng cậu khẽ gọi ra cái tên này. Lúc trước cô ta nhẫn tâm bỏ rơi bọn họ, bây giờ lại khắp nơi tìm kiếm, rốt cuộc là vì sao?
Bọn họ là người sống sờ sờ, chứ không phải con chó con mèo, không muốn thì có thể tùy tiện ném đi. Cậu nhất định phải làm cho Mạc Hân Hy phải trả giá đắt vì quyết định năm đó, cho dù cô ta có là mẹ ruột của hai anh em đi nữa.