9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 340: Uy Hiếp




Lư Bạch Khởi liếc nhìn anh, kinh thường ngoắc ngoắc khóe miệng: “Được, cậu đã trực tiếp như vậy thì tôi cũng không quanh co lòng vòng”

“Tập đoàn họ Lư chúng tôi có mua một mảnh đất ở ngoại ô phía Tây, chuẩn bị xây xưởng thuốc, các thủ tục giấy phép tôi đều đã làm xong. Có điều trong quá trình mua đất lại xảy ra chút vấn đề, đồng thời cũng thiếu kinh phí thi công và đầu tư thiết bị. Vì vậy, hôm nay tôi tới là muốn bàn bạc chuyện hợp tác với tập đoàn các anh!”

“Hừ, hợp tác?” Lục Khải Vũ nhướng mày nhìn anh ta.

Từ nhỏ Lư Bạch Khởi đã là người không từ thủ đoạn nào, lần này anh ta tới tuyệt đối không chỉ bàn bạc chuyện hợp tác đơn giản như vậy.

“Đúng, cậu cũng biết con trai tôi, Tử Tín được giới y học quốc tế tôn vinh là thần đồng, trong tay thằng bé có bằng sáng chế một số loại thuốc đặc hiệu, hợp tác với tập đoàn họ Lư chúng tôi, tuyệt đối không lỗ vốn.” Lư Bạch Khởi tràn đầy tự tin khoe khoang.


“Vậy sao? Cậu muốn hợp tác thế nào?” Lục Khải Vũ giả vờ cảm thấy hứng thú hỏi.

Lư Bạch Khởi cho là anh đã bị thuyết phục nên thừa cơ nói: “Tài chính trong tay tôi không đủ, nếu tập đoàn họ Lục chịu hỗ trợ vốn giúp tôi mua được khu đất ở phía Tây vùng ngoại ô kia cũng như đầu tư kinh phí xây dựng nhà máy và trang thiết bị, sau khi xưởng thuốc xây xong, tôi sẽ cho tập đoàn họ Lục bốn mươi phần trăm cổ phần, thế nào?”

Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm anh ta cả buổi mới đáp: “Gần đây tập đoàn họ Lục chúng tôi tập trung vào lĩnh vực xây dựng, không có hứng thú với việc điều chế thuốc. Cho dù tôi có tâm đầu tư đi nữa, chỉ sợ các cổ đông cũng sẽ không đồng ý” Anh đã sớm biết Khúc Lăng Cường ra tay với tập đoàn họ Lư, sở dĩ mảnh đất ở phía Tây ngoại ô kia xảy ra vấn đề chỉ sợ cũng là do Khúc Lăng Cường nhúng tay vào

Bên cạnh đó, Khúc Lăng Cường sớm muộn gì cũng sẽ mang Lư Tử Tín đi. Nếu như không có Lư Tử Tín, xưởng thuốc sẽ chỉ là một cái vỏ rỗng, làm sao có thể kiếm được tiền? “Cậu làm chủ tịch tập đoàn họ Lục, tôi tin chắc chỉ cần cậu xem trọng thì những cổ đông kia cũng sẽ không có ý kiến gì.” Lư Bạch Khởi cực lực thuyết phục.

“Thật ngại quá, chủ tịch Lư, thật ra là bản thân tôi không hề có hứng thú với xưởng thuốc của các người, cũng không muốn hợp tác với tập đoàn họ Lư các người.”

Nói xong anh đứng lên, sửa lại âu phục của mình, nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp cậu được”

Vợ và con của anh còn đang ở tiệm áo cưới chờ anh đấy! Anh chẳng muốn tiếp tục tổn thời gian ở đây với Lư Bạch Khởi nữa.

Nhìn thái độ kiên quyết của anh, trên mặt Lư Bạch Khởi xẹt qua một tia độc ác.


“Chủ tịch Lục, chớ vội đi, tôi có một món đồ này, cậu xem xong rồi quyết định cũng chưa muộn!” Lư Bạch Khởi tiến lên ngăn cản đường đi của anh.

Lục Khởi Vũ hơi khó chịu nhíu mày: “Chủ tịch Lư, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tập đoàn họ Lục sẽ không lấn sang lĩnh vực điều chế thuốc”

Lư Bạch Khởi cười thâm ý: “Đừng nói lời chắc chắn như vậy, chủ tịch Lục, sau khi nhìn qua cái này rồi quyết định cũng không muộn”

Vừa nói, anh ta vừa kết nối di động của mình với màn hình TV đối diện bàn làm việc của Lục Khải Vũ.

Trên màn hình là đoạn video được anh ta cẩn thận cắt ghép, trong đó cho thấy rõ ràng sở dĩ việc Lư Giai Y và Vũ Quang Huy mất khống chế trong tiệc mừng thọ của ông Lư là do Lục Khải Vũ đã chuốc thuốc Vũ Quang Huy.

Lư Bạch Khởi đắc ý nhìn Lục Khải Vũ, trong giọng điệu nhàn nhạt uy hiếp: “Khải Vũ, dù sao Giai Y cũng có chút danh tiếng ở Hà Thành, cậu nói xem, nếu tôi giao đoạn video này cho cảnh sát để tố cáo cậu thì có khả năng thành công hay không? Đến lúc đó liệu cổ phiếu của tập đoàn họ Lục các người có bị ảnh hưởng hay không nhỉ?”


Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua màn hình, trên mặt không có hoảng sợ và bất ngờ như anh ta tưởng tượng, ngược lại vẫn vô cùng bình tĩnh: “Nếu video này được phát tán, danh dự của Giai Y xem như hoàn toàn bị hủy hoại, cô ta là em gái ruột thịt của cậu đấy.”

Nhắc tới danh dự của Lư Giai Y, Lư Bạch Khởi đột nhiên phẫn nộ: “Danh dự? Danh dự của Giai Y đã bị hai vợ chồng các người hủy hoại tại tiệc mừng thọ của ông nội rol.

Lư Bạch Khởi nói một cách không hề chột dạ, như thể hoàn toàn quên mất mọi việc vốn là do anh em bọn họ tính kế Lục Khải Vũ trước.

Đối với loại người vô sỉ như thế, Lục Khải Vũ cười lạnh, không thèm để uy hiếp của anh ta vào mắt: “Lư Bạch Khởi, con đường này là do chính cậu lựa chọn, tôi vốn còn niệm tình nghĩa giữa bậc cha chủ, nhưng hiện tại xem ra là tôi đã lo lắng quá nhiều.”

Nhìn đối phương biểu lộ không thèm quan tâm, trong lòng Lư Bạch Khởi giật mình: “Lục Khải Vũ, cậu có ý gì?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.