9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 361: Có Báo Cho Người Nhà Không




Lý Mộc Tháp sững người lại, mặc dù lúc này cậu bé ước gì có thể lao ngay lên nhận lấy sách ảnh từ tay Mạc Hân Hy nhưng cậu vẫn kìm được cảm xúc để nhìn bố mẹ mình trước đã.

Triệu Hồng và Lý Minh đến lúc này vẫn còn đang kinh ngạc vì sự chuẩn bị phòng ốc chu đáo của nhà họ Lục.

Tất cả đồ đạc và bài trí trong nhà đều rất rất tốt. Bọn họ chỉ tới nhà họ Lục để làm việc, sao có thể ở một nơi tốt như vậy được chứ?

Căn phòng có cả điều hòa, lò sưởi, còn có cả cửa sổ sát mặt đất, tất cả những thứ này từ trước đến giờ bọn họ đều chưa từng dám nghĩ tới.

“Mợ chủ, cái này… cái này… chúng tôi chỉ cần một căn phòng bất kỳ là được rồi, thực sự không cần một căn phòng đẹp như vậy đâu.” Triệu Hồng ăn nói vụng về, không biết nên biểu đạt sự cảm kích trong lòng mình như thế nào.

Nếu như không có vợ chồng chủ tịch Lục, có lẽ con trai bọn họ đã không còn trên cõi đời này nữa. Bọn họ tới đây là để làm việc chứ không phải tới để hưởng thụ.


Mạc Hân Hy cũng xuất thân từ tầng lớp thấp nhất trong nông thôn mà đi lên nên cô nhanh chóng hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng Triệu Hồng lúc này.

Cô đi tới trước mặt Triệu Hồng, mỉm cười nắm tay chị ấy rồi nói: “Chị Triệu, sau này cứ gọi tôi là Hân Hy là được. Mọi người không cần cảm thấy áp lực đâu, mọi người trong nhà họ Lục đều ở những phòng tương tự vậy. Sau này chị phụ trách công việc hàng ngày trong nhà như giặt giũ, sấy quần áo. Máy giặt, máy sấy đều ở tầng thượng, rất tiện cho việc phơi quần áo.”

Vừa nói cô vừa kéo Triệu Hồng đến ban công tầng thượng, đầu bên kia sân thượng là phòng giặt quần áo của nhà họ Lục.

Triệu Hồng đi vào nhìn một cái, lập tức sợ ngây cả người.

Quả nhiên là người có tiền, trong nhà còn có sẵn cả phòng giặt quần áo.

Mạc Hân Hy giải thích: “Người phụ trách việc giặt giũ trước đây cũng ở đây, một mình dì ấy cũng ở hai gian phòng luôn ấy chứ! Thế nên mọi người không cần cảm thấy có gánh nặng đầu”

Hai vợ chồng Triệu Hồng nghe cô giải thích xong mới yên lòng mang hành lý của mình dọn vào phòng.

Lý Mộc Tháp đi tới trước mặt Triệu Hồng, sợ sệt hỏi: “Mẹ, vậy con có thể đọc sách ở trên này được không?”

Trong ánh mắt cậu bé tràn đầy khát vọng.

Triệu Hồng nhìn Mạc Hân Hy một cái rồi gật đầu với cậu bé: “Nếu mợ chủ đã tặng cho con rồi thì con cứ xem đi!”


Lý Mộc Tháp nghe xong thì sung sướng xoay người chạy ngay tới tủ sách trước mặt với một quyển sách, sau đó cậu ngồi xuống bàn, bắt đầu hứng thú đọc.

Mạc Minh Húc thấy cậu bé đọc say sưa như vậy cũng vội sản lại gần.

“Quyển này anh đã đọc từ lâu rồi. Đợi lát nữa qua phòng anh, anh sẽ dạy em mấy thứ vui hơn.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng Mạc Minh Húc vẫn kéo một cái ghế khác ngồi xuống bên cạnh Lý Mộc Tháp, xem sách ảnh cùng cậu bé.

Lý Mộc Tháp không biết chữ, Mạc Minh Húc kiên nhẫn giảng giải cho Lý Mộc Tháp như một người thầy nhỏ.

Thấy hai đứa trẻ chơi đùa hòa thuận, thỉnh thoảng còn thảo luận một vài tình tiết trong câu chuyện, trong lòng Mạc Hân Hy vừa mừng vừa yên tâm.

Nghĩ đến việc ngày mai tổ chức hôn lễ cần chuẩn bị rất nhiều việc, hơn nữa có mình ở đây, vợ chồng Triệu Hồng đều rất mất tự nhiên nên Mạc Hân Hy dặn dò qua vài câu rồi đi xuống nhà.

Buổi tối, bọn trẻ đã ngủ, nhưng nghĩ đến hôn lễ vào ngày mai, cô ngược lại có chút sốt sắng nên không ngủ được.


“Vợ, có chuyện này anh vẫn luôn muốn hỏi em.” Hai người dựa vào đầu giường, Lục Khải Vũ ôm cô, suy nghĩ một hồi lâu vẫn cảm thấy cần hỏi cô một câu.

“Có chuyện gì vậy?” Mạc Hân Hy dựa vào ngực anh, đến bây giờ vẫn còn có cảm giác không chân thật.

Có lẽ là kiếp trước cô đã giải cứu cả hệ ngân hà nên kiếp này mới có thể gả cho một nam thần như Lục Khải Vũ.

Trước đây cô vẫn cảm thấy mặc dù Lục Khải Vũ có dáng vẻ rất tuấn tú nhưng lại là một chàng trai nghiêm túc, nếu ai làm bạn gái của anh có lẽ sẽ rất khổ tâm. Thế nhưng sau khi tiếp xúc với anh, cô mới phát hiện thật ra anh gất gần gũi, cũng rất thương người, hơn nữa điều đáng giá nhất là trong chuyện tình cảm anh là người rất có lòng.

Đối với bọn trẻ, anh còn là một người bố rất kiên nhẫn, có trách nhiệm.

“Vợ, ngày mai chúng ta tổ chức hôn lễ rồi, em không báo với người trong nhà em sao?” Bọn họ đã kết hôn một thời gian lâu như vậy rồi mà trước giờ anh chưa từng nghe Mạc Hân Hy nhắc tới người nhà mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.