9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 374: Liễu Thanh Y Bắt Được Hoa Cưới




“Đúng vậy, đúng vậy, mau bắt mấy mẹ con nhà họ đi, giờ lành để tổ chức hôn lễ cho chủ tịch Lục sắp qua rồi, đừng vì đám người này mà làm lỡ hôn lễ của chủ tịch Lục”

Đội trưởng Vương vẫy tay một cái, mấy anh cảnh sát đã nhanh chóng bước tới bắt mấy người nhà họ Mai lại.

“Các… các người dựa vào đâu mà bắt tôi?” Em trai Mai

Huyền Hạ cứng cổ gào lên.

Đội trưởng Vương trợn mắt nhìn cậu ta: “Cậu cầm dao đến gây chuyện ở lễ cưới của người khác, còn phối hợp với người nhà lừa đảo chiếm đoạt tài sản, cậu còn hỏi vì sao tôi lại bắt cậu à?” Nhìn cậu thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi này, ông ấy cảm thấy có chút luyến tiếc thay cho cậu ta, đây hoàn toàn là kết quả của việc mẹ Mai quá nuông chiều cậu ta.

Thấy đội trưởng Vương định làm thật, em trai Mai Huyền Hạ sợ phát khóc: “Đây đều là chủ ý của mẹ tôi, tôi không muốn cầm dao theo!”

Đội trưởng Vương không thèm để ý đến cậu ta nữa mà trực tiếp vung tay lên, mười mấy anh cảnh sát lập tức dẫn ba người bọn họ ra ngoài.


Trong khoảnh khắc bị dẫn ra ngoài, Mai Huyền My nhìn chằm chằm Đào Lệ Mẫn một cái.

Trận hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, hôn lễ tiếp tục được tiến hành.

Lục Khải Vũ ôm lấy Mạc Hân Hy, trao cho cô nụ hôn nồng cháy trước mặt tất cả mọi người, sau đó ghé sát tại cô nói nhỏ: “Vợ à, kiếp trước chắc chắn Lục Khải Vũ anh đã cứu được cả hệ ngân hà nên kiếp này mới cưới được em. Ông trời đã quá ưu ái anh rồi!”

Dưới hội trường vang lên tràng pháo tay giòn giã. Cuối cùng Mạc Hân Hy quay lưng về phía mọi người, ném bó hoa cưới trong tay xuống dưới. Bàn tay cầm hoa như có mục đích vậy, bó hoa cứ thế lướt qua mọi người, vững vàng rơi vào trong tay Liễu

Thanh Y. Lý Duy Lộc nhạo báng cô ấy: “Ái chà, em sẽ là người tiếp theo kết hôn đấy à? Chúc mừng nhé! Đến lúc đó em muốn nhận được bao nhiêu tiền lì xì nào?”

Long Uy ngồi ở hàng ghế thứ hai và cả Long Thiên, Long Bách cùng quay đầu, nhìn chăm chú Lý Duy Lộc và Liễu Thanh Y.


Trên gương mặt tái nhợt của Long Uy lộ rõ vẻ căng thẳng, bàn tay không tự chủ lại một lần nữa siết thành nắm đấm.

Long Thiên cúi đầu nhìn bàn tay anh ta, cái miệng nhỏ vô thức nhếch lên, xem ra cậu bé đoán không sai, thật ra trong lòng anh cả vẫn luôn để ý đến Liễu Thanh Y. Liễu Thanh Y cảm nhận được ánh mắt của bọn họ nên ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn Long Uy bằng ánh mắt khiêu khích, sau đó dính sát vào người Lý Duy Lộc.

Cô cong mắt, nở nụ cười tươi tắn, ánh mắt thâm tình nhìn Lý Duy Lộc: “Vậy anh cưới em nhé!”

Lý Duy Lộc sợ hãi vội vàng đẩy cô ấy ra: “Bà cô, anh nhát gan lắm, em đừng dọa anh như vậy!”

Vừa nói, anh ấy vừa căng thẳng nhìn về phía Long Uy ngồi cách đó không xa.

Lúc này Long Uy đã quay đầu lên, không nhìn bọn họ nữa.

Lý Duy Lộc không hiểu, hạ thấp giọng hỏi Liễu Thanh Y: “Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Đã bao nhiều năm như vậy rồi, em thật sự không luyến tiếc sao?”

Liễu Thanh Y nhún vai một cái, làm ra vẻ thế nào cũng được: “Lúc nào cũng là em một mực theo đuổi anh ấy, em thấy mệt mỏi quá rồi. Chẳng có gì là không buông bỏ được hết, anh không đồng ý cưới em thì thôi, chẳng lẽ Liễu Thanh Y em lại không tìm được người đàn ông nào chịu cưới em sao?”

“Thanh Y à, em đừng vì cố ý muốn chọc tức Long Uy mà làm ra chuyện gì ngu ngốc đấy!” Nhìn biểu cảm này của Liễu Thanh Y, Lý Duy Lộc cảm thấy bất an trong lòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.