9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 377: Trách Móc




Mạc Minh Húc chạy đến bên cạnh Lục Khải Dã, kéo kéo góc áo của anh ta rồi nói: “Chú hai ơi, cháu đói bụng”

Bây giờ Lục Khải Dã đang tiếp đón một vài người bạn thân của mình trong giới giải trí, cúi đầu xuống nhìn thấy Mạc Minh Húc thì nở một nụ cười, chỉ chỉ đồ ăn hầu như không ai đụng vào trên bàn và nói: “Cháu muốn ăn gì, để chú hai lấy cho con”

Mạc Minh Húc nhìn thoáng qua, chỉ chỉ mấy món thức ăn, sau đó nhớ Lý Mộc Tháp rồi nói thêm: “Cháu còn muốn thêm hai cái chân gà, cá kho chua ngọt, với cả tôm hùm nữa!”

Lục Khải Dã tìm một cái dĩa sạch giúp cậu bé lấy ít thức ăn, đột nhiên nghe cậu bé nói muốn thêm thịt thì ngạc nhiên: “Đại Bảo, không phải cháu ghét ăn thịt sao?”

Mạc Minh Húc cười một cách tinh nghịch nói: “Đây là lấy cho Mộc Tháp, em ấy cũng đói bụng.”

“Đại Bảo nhà chúng ta thật là hiểu chuyện.” Lục Khải Dã lại lấy ra một cái đĩa không, nhanh chóng gắp một ít đùi gà, cá kho chua ngọt, tôm hùm và một số món thịt khác. Nhưng mà khi anh ta lấy đồ ăn xong mới nhận ra là một mình Mạc Minh Húc không thể bưng được hai cái dĩa. Lục Khải Dã có chút lo lắng hỏi: “Đại Bảo, một mình cháu có bưng hết được không?”


Mạc Minh Húc quay về phía Lý Mộc Tháp ở gần đó vẫy vẫy tay rồi nói với Lục Khải Dã: “Chú hai, Lý Mộc Tháp ở ngay kia thôi, cháu gọi em ấy đến đây rồi cùng nhau đưa thức ăn về.”

Lý Mộc Tháp ở gần đó nhìn thấy rồi chậm rãi đi lại gần, chuẩn bị giúp Mạc Minh Húc.

Khi cậu bé chạy đến gần Mạc Minh Húc, Đào Lệ Mẫn ở cách đó mấy mét vẫn chờ đợi cơ hội, giả bộ vô tình đưa chân ra. Lý Mộc Tháp không để ý, đã sắp bị vấp trúng.

Đây vẫn chưa phải là việc tồi tệ nhất, Đào Mẫn Lệ ngồi đối diện với Phan Lệ Tư, giả vờ bị dọa sợ, run run tay chuẩn bị làm rơi bát súp nóng lên khuôn mặt nhỏ bé của Lý Mộc Tháp.

Mạc Minh Húc cách đó không xa giật thót trong lòng. Lý Mộc Tháp có bệnh tim, vừa mới được xuất viện, nếu như ngã xuống đất và bị bỏng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Mạc Minh Húc ném đĩa thức ăn trong tay xuống, sau đó lao nhanh về phía trước, muốn bảo vệ cho Lý Mộc Tháp.

Nhưng mà người còn chưa đến nơi đã có một bóng người màu xanh bay đến, ôm Lý Mộc Tháp vào trong lòng mình. Hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất, cô ấy kia trở thành cái đệm thịt để Lý Mộc Tháp nằm phía trên, ngay cả bát súp nóng cũng đổ lên thân thể của cô ấy.

Lý Mộc Tháp vẫn bình yên vô sự, không xảy ra sự cố gì.

Chuyện ngoài ý muốn này đã thu hút ánh mắt của mọi người trong đại sảnh nhìn lại đây.


Không làm cho Lý Mộc Tháp té ngã được, trong lòng Đào Lệ Mẫn và Phan Lệ Tư cảm thấy khó chịu nhưng vì sợ người khác nghi ngờ nên giả vờ không biết chuyện gì xảy ra, hét lên: “Ôi trời! Sao lại thế này? Nhóc ơi, trong bữa tiệc đồng người như vậy sao lại chạy nhanh như thế?”

Bây giờ Mạc Minh Húc đã đến, cậu bé nhìn chăm chằm vào Đào Lệ Mẫn nói: “Nhìn cô cũng là người có học thức, được dạy dỗ đường hoàng, sao khi ăn cơm lại đột nhiên đưa chân ra đường để làm gì?”

Đào Lệ Mẫn không ngờ rằng một đứa bé còn chưa tới bảy tuổi như Mạc Minh Húc lại dùng giọng điệu tra hỏi để nói với mình như vậy. Ngây người một lúc, Đào Lệ Mẫn cứng họng nói: “Chân của cô vừa bị chuột rút, chỉ muốn duỗi ra cho dãn một chút thôi.”

“Mẹ của cô và giáo viên của cô không dạy cô, lúc đổi hướng ở trên đường và lúc đưa chân ra thì phải chú ý quan sát xung quanh xem có người hay không sao?”

“Cô..” Đào Lệ Mẫn bị hỏi đến mức không nói được câu nào.

Đôi mắt của Mạc Minh Húc sáng long lanh giống như có ngọn lửa nhấp nháy: “Đưa chân ra làm người khác ngã, không những không nhận lỗi mà còn trách người khác chạy quá nhanh, tại sao nhà họ Lục lại có một người nhân viên không có giáo dục như vậy?”

Mạc Minh Húc từ xa quan sát rất rõ, chính cô gái này là người cố ý khiến cho Lý Mộc Tháp ngã.


Bị một cậu bé trách mắng như vậy, Đào Lệ Mẫn cảm thấy mặt mình nóng ran lên. Mọi người xung quanh đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Không phải là Tổng giám sát Đào đây sao? Nghe nói cô ấy vừa từ nước ngoài quay về đây đúng không?”

“Phải vậy không? Công ty chi nhánh nào của Tập đoàn nhà họ Lục đã nhận cô gái này vào làm việc vậy?”

“Là công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú, nghe nói ở nước ngoài công ty này đã đạt được mấy giải thưởng lớn, hơn nữa còn rất giỏi trong việc thiết kế nội thất lớn, Bạch Vĩ Hạo đã bỏ ra một số tiền rất lớn, xin xỏ mãi mới mới được người đó về đây quay đấy.”

“Hừ, từ nước ngoài về thì cũng chỉ như vậy là cùng, không có một tỉ phép lịch sự nào cả. Làm trẻ con ngã đã không xin lỗi rồi còn trách móc người khác, không phải người nước ngoài rất lịch sự hay sao? Sao cô ta ở nước ngoài lâu như vậy mà bản tính càng ngày càng thấp vậy?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.