9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 387: Càng Nhìn Càng Ghét Mạc Hân Hy




Mạc Hân Hy nhếch môi nhưng không nói gì.

Người phụ nữ này cũng quá can đảm, quá thẳng thắn, trong nháy mắt làm cô bỗng nhớ lại những năm học ở trường đại học Bách Khoa.

Ở thời điểm đó, rất nhiều nữ sinh dùng loại ánh mắt như vậy nhìn Lục Khải Vũ, dùng hết mọi biện pháp muốn được làm quen với anh, khiến cho anh chú ý. Nhưng mà những cô gái đó vẫn mạnh hơn mấy trăm lần cái cô Tây Doanh trang điểm đậm một lớp phấn dày trên mặt, toàn thân toát lên vẻ lẳng lơ này.

Tuy rằng quả thật trong Tây Doanh cũng khá quyến rũ nhưng khi nhìn kỹ lại cũng biết cô ta ít nhất đã hơn ba mươi tuổi. Bị một người phụ nữ cực phẩm như vậy theo đuổi, không biết trong lòng Lục Khải Vũ có cảm giác ra sao.

Nghĩ như vậy, Mạc Hân Hy lén nhìn Lục Khải Vũ.

Lục Khải Vũ lại như không hề thấy Tây Doanh, xoay người duỗi tay ra ôm thắt lưng của cô và hỏi: “Bà xã, em có nóng không?”

Nói xong, anh còn tỉ mỉ lấy khăn tay giúp Mạc Hân Hy lau mồ hôi trên trán.


Cô nhịn cười, nhận chiếc khăn từ tay anh: “Em không nóng, không có ra mồ hôi.”

Mặc dù người đàn ông này cứ hay làm mặt đơ, nhưng cô là vợ của anh, giờ lại ở rất gần nên Mạc Hân Hy có thể dễ dàng nhìn thấy biến hóa rất nhỏ trên gương mặt của anh. Cái biểu cảm lúc này của anh giống như đang ăn cơm mà đột nhiên phát hiện có ruồi bọ ở bên trong vậy.

Nhìn thấy bà xã nhà mình đang hóng chuyện xem kịch vui, đang vất vả nhịn cười ở một bên, Lục Khải Vũ ôm eo Mạc Hân Hy thật chặt, lặng lẽ trừng cô.

Mạc Hân Hy vừa định nhéo anh một phát, nhưng mà vừa ngẩng đầu lên thì thấy Phạm Ngô Tam không biết đi ra nhà về sinh lúc nào, lúc này gã ta đang lén lút cầm điện thoại di động chụp hình xe của Lục Khải Vũ “Phạm Ngô Tam!” Cô vươn ngón tay chỉ về hướng đó.

Tôn Chính lập tức hô lớn: “Ngô Tam, đang làm gì ở đó, nhiều người ở đây chờ mỗi mình anh đấy, lề mề quá!”

Phạm Ngô Tam từ chỗ góc đi lại đây, xoa xoa mồ hôi trên trán: “Nóng quá, tôi phải uống nước lạnh cái đã. Nói rồi gã ta quay ra nhìn thẳng vào Lục Khải Vũ và


Mạc Hân Hy, ý muốn rất rõ ràng, muốn bọn họ trả tiền.

Lục Khải Vũ cau mày, Mạc Hân Hy vỗ vỗ nhẹ vào tay anh, ra hiệu anh nên nhẫn nại, bây giờ việc quan trọng của bọn họ là tìm ra con. Sau đó cô đi qua, lấy tờ hai trăm nghìn ra đưa cho Tây Doanh.

“Lấy ba chai nước chanh, và xem anh ta muốn ăn cái gì.” Nói xong cô suy nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Giúp tôi chọn mấy món quà vặt mà trẻ em muốn ăn

Cô vừa dứt lời thì Phạm Ngô Tam đã chạy đến lấy hai chai nước đắt nhất ra từ tủ lạnh.

Tây Doanh nhìn thoáng qua bên đó, nhếch môi nói với Mạc Hân Hy: “Loại nước anh ta lấy phải ba mươi nghìn lần đấy nha! Mà quà vặt con nít hay ăn ở đây tôi chỉ có xúc xích giảm bông, bánh mì và các loại bánh snack thôi. Cô muốn mua gì?”

Cô ta không nhịn được mà cảm thấy ghen tị và thù địch. Người phụ nữ này nhan sắc thì bình thường, dáng người cũng chẳng quyến rũ gì, dựa vào đâu mà cô có thể lấy được người chồng đẹp trai lại nhiều tiền như anh chứ.

Tuy không biết tên nhãn hiệu trên chiếc xe của họ, nhưng sáng nay Tây Doanh có nghe người ta bàn tán rằng chiếc xe này trị giá hàng tỷ đồng. Tây Doanh mình thì xinh đẹp, dáng người lồi lõm hấp dẫn, được chọn làm người phụ nữ đẹp nhất của thôn Hương Lúa Ảnh Hoa, nhưng số cô ta thật khổ, kết hôn được vài năm thì chồng gặp sự cố mà chết, để lại cô ta một mình góa bụa, không nơi nương tựa, đành mở một cái quán nhỏ bản đồ vặt kiếm sống qua ngày.

Nghĩ đến đây, Tây Doanh càng chướng mắt Mạc Hân Hy hơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.