9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 388: Anh Chưa Có Nhìn Thím Này Lần Nào




Mạc Hân Hy thấy rất rõ tất cả những cảm xúc trong đôi mắt của cô ta, có điều cô không muốn làm mọi chuyện trở nên quá phức tạp, cũng không muốn so đo với loại người như cô ta.

Vì vậy cô giả vờ không nhìn thấy: “Không cần thối tiền lại đầu, lấy cho tôi một ít xúc xích giăm bông, bánh mì và snack đi.”

Tây Doanh nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ, bực bội đi vào lấy đầy đủ những thứ Mạc Hân Hy cần rồi nhanh chóng đi ra.

Nhưng mà cô ta không đưa trực tiếp những thứ đó cho Mạc Hân Hy mà đi đến trước mặt Lục Khải Vũ, đưa chúng cho anh: “Tổng cộng hai trăm mười lăm nghìn, nề tình gương mặt đẹp trai này, còn mười lăm nghìn tôi không lấy

Mặt của Lục Khải Vũ giống như ăn phải ruồi bọ, hàng lông mày nhíu lại, đưa tay sờ túi tiền. Anh không mang theo tiền mặt, nhưng anh không muốn chỉ vì vỏn vẹn mười lăm nghìn đồng mà chiếm lợi ít của người ta.


Mạc Hân Hy rốt cuộc nhịn không được “Xì một tiếng bật cười, đi qua ôm lấy cánh tay anh: “Chồng à, xem ra đẹp trai đi đâu cũng có lợi, cơ mà anh đẹp trai như vậy mà chỉ xứng đáng có mười lăm nghìn thôi, thật sự hơi thấp”

Nói xung cô lại mở túi lấy thêm tờ một trăm nữa đặt vào trong tay Tây Doanh, nhân tiện lấy xách đồ về: “Một trăm nữa đấy, không cần thối lại đâu, cảm ơn chị đã để mắt đến chồng của tôi.” Cô cố ý nhấn mạnh từ “chồng”.

Sau đó dường như cô còn cảm thấy chưa đủ, lấy tay chỉ về mặt Tây Doanh mà nói: “Chị gái này, nói thật chị cũng khá đẹp đấy, nhưng trang điểm quá thất bại, nhất là phần mắt, quá đậm, nhìn như quỷ dạ xoa vậy, quá đáng sợ. Còn nữa, cô dùng đồ trang điểm rẻ tiền nên mùi chẳng thơm chút nào, dùng lâu da sẽ bị dị ứng, còn mọc mụn nữa.

“Tôi đề nghị cô mua đồ trang điểm thì nên mua hãng gì sang sang chút, học cách trang điểm thì càng tốt hơn nữa, như vậy mới dễ thu hút ánh nhìn của đàn ông được. Nếu không tin thì chị xem, chồng tôi nhìn thấy chị là khó chịu muốn nôn giống như ăn phải ruồi vậy!”

Ban đầu nghe Lục Khải Vũ còn định khen ngợi cô một phen, nhưng nghe đến câu cuối cùng thì lập tức không vui.

“Bà xã, cái gì mà ăn phải ruồi chứ, em hình dung kinh quá. Vốn dĩ anh có nhìn thím này cái nào đâu, em ghen vì một bà thím luôn hả, hơi quá rồi đó nha.

“Thím?” Mạc Hân Hy sửng sốt, lập tức bật cười.

Lục Khải Vũ còn độc miệng hơn cô nữa, ai mà chẳng biết phụ nữ để ý nhất chính là diện mạo, anh còn gọi người ta là thím, biển người từ một người ba mươi thành bốn năm mươi tuổi, ai bị vậy cũng không chịu nổi.


Quả nhiên, gương mặt vặn vẹo của Tây Doanh kết hợp một lớp phấn càng trở nên khó coi hơn.

“Hừ.” Tây Doanh muốn chửi đổng lên, nhưng nghĩ mấy người này có rất nhiều tiền, lại đến từ Hà Thành, hơn nữa thôn trưởng cũng đi theo nên chỉ có thể hừ một tiếng rồi thở phì phì đi vào nhà.

Bên này, Mạc Hân Hy đưa chai nước chanh cho Tôn Chính: “Chú Tôn, trời nóng, uống nước chanh cho mát. Tôn Chính ngại đưa đẩy chai nước một lúc rồi cũng nhận lấy, uống mấy hớp. Mấy người lại lên xe ba bánh của ông ta tiến về phía nhà mẹ vợ Phạm Ngô Tam.

Nuwra giờ sau, bọn họ đi tới trước một sườn núi rất dốc, xuống xe: “Lên sườn dốc này là tới nơi” Phạm Ngô Tam xuống xe rồi chỉ về sườn núi đó.

Vì sườn đồi quá dốc nên không ngồi xe lên được, nhóm Lục Khải Vũ đành xuống xe đi bộ lên núi.


Sau mười phút, bọn họ rốt cuộc cũng lên tới nơi, nhìn thấy trước mắt là một khoảng đất trống tương đối bằng phẳng, xa xa có thể nhìn thấy gần hai mươi hộ gia đình sinh sống ở đây. Giao thông trên đây không thuận tiện so với thôn Hương Lúa, phòng ở cũng không tốt bằng thôn Hương Lúa.

Phạm Ngô Tam dẫn họ đến căn nhà ba gian ở phía đông, dùng sức gõ gõ trên cánh cửa: “Hữu Sinh mở cửa, bố của mày đây!”

Chờ đợi một lúc lâu, một bà cụ hơn sáu mươi tuổi, nếp nhăn chắn chịt, đen gầy ra mở cửa.

“Mẹ, Thúy Hoa đâu rồi? Sáng nay qua đây không?”

Bà lão người gầy gò vừa ra mở của là mẹ vợ của Phạm Ngô Tam, người phụ nữ Phạm Ngô Tam gọi là Thủy Hoa chính là con của bà ấy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.