9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 408: Tứ Bảo Của Chúng Ta Vẫn Còn Sống




“Triệu Thanh Vân lập tức thích đứa bé, bế nó đến bệnh viện trong thành phố. Sau này khi chưa xong bệnh viêm phổi cho đứa bé, bác sĩ nói nó còn quá nhỏ, phẫu thuật tim cần phải lớn lên mới làm được.”

“Triệu Thanh Vân liền ôm đứa bé về nhà, nói em gái cô ấy kết hôn mười mấy năm rồi mà vẫn chưa có con, muốn đưa cho em gái cô ấy nuôi dưỡng

Mạc Hân Hy căng thẳng nắm lấy cổ tay Lí Tiểu Linh: “Bây giờ Triệu Thanh Vân đó đang ở đâu?”

Ông trời phù hộ, Tử Bảo của bọn họ vẫn còn sống.

“Cái này, sau khi cô ấy bế đứa bé về nhà, thì chúng tôi cũng không còn giữ liên lạc nữa. Cô ấy cũng đã đổi số từ lâu rồi.” Lí Tiểu Linh khó xử nói.

Mạc Hân Hy vừa mới có chút hy vọng lại bị dập tắt.

“Nhà bà ấy ở đâu, bà có biết không?” Lục Khải Vũ bình tình hỏi.

Lí Tiểu Linh cố gắng nhớ lại: “Hình như nghe nói là ở Thanh Viện, huyện Hải Sơn, địa chỉ cụ thể tôi cũng không nhớ rõ nữa.”


“Thanh Viện huyện Hải Sơn, bà chắc chắn không?” Lục Khải Vũ lại hỏi. Lí Tiểu Linh rất chắc chắn gật đầu.

“Được, chuyện tôi đồng ý với bà tôi nhất định sẽ làm được, đến lúc đó bà bảo Tô Cẩm cầm lấy tấm danh thiếp này đến tìm tôi.” Lục Khải Vũ đưa danh thiếp của mình cho Lí Tiểu Linh.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Lí Tiểu Linh cảm kích.

Sau khi lên xe, bọn họ không trực tiếp về Hà Thành, là đến bệnh viện huyện Ảnh Hoa, muốn thông qua bệnh viện tìm được địa chỉ của Triệu Thanh Vân.

Nhưng đã qua gần bảy năm rồi, Triệu Thanh Vân cũng chỉ là người làm tạm thời, bệnh viện đã không còn tư liệu của bà ta nữa rồi. Vì vậy, bọn họ không tìm thấy gì cả. Trên đường về Hà Thành, Mạc Hân Hy vẫn luôn ảo não.

“Vợ à, ít ra chúng ta đã biết Tứ Bảo của chúng ta vẫn còn sống, đang ở Thanh Viện huyện Hải Sơn, chuyến đi này chúng ta cũng coi như đáng giá.” Lục Khải Vũ xoa tóc cô, nhẹ giọng an ủi.

“Em biết, chỉ cần Tứ Bảo của chúng ta còn sống, chỉ cần nó sống tốt, tìm thấy muộn một chút cũng không làm sao cả” Mạc Hân Hy dựa vào lòng Lục Khải Vũ, trong lòng vẫn có chút thất vọng.


Dù sao bọn họ vẫn luôn nghĩ, lần này nhất định sẽ tìm được Tứ Bảo của bọn họ, nhưng không ngờ lại có kết quả như thế này. Sau khi trở về Hà Thành, bốn đứa nhỏ đã sớm đứng ở cửa đợi bọn họ.

Nhìn thấy Mạc Hân Hy từ trên xe xuống, ba bé gái vội vàng xông lên, ôm lấy cô.

“Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ” Mộc Lam hôn lên mặt cô.

Tư Nhã cũng học theo hôn bên má còn lại của cô. Sau khi Vũ Tuệ ôm cô một lúc, thì chạy đến bên cạnh Lục Khải Vũ, ngó đầu vào trong xe nhìn: “Ý, không phải bố mẹ nói đi tìm anh trai sao? Anh trai không ở trong đây sao?”

Mạc Minh Húc cũng đi đến bên xe, nhìn vào bên trong, khó hiểu nhìn Lục Khải Vũ: “Bố ơi, em trai đầu rồi? Không tìm thấy sao?”

Lục Khải Vũ bóp mặt nhỏ của con trai: “Em trai đang ở

Thanh Viện, bố đã cử người đến đó nghe ngóng rồi, một khi có tin tức sẽ lập tức đi tìm em trai” Thấy Mạc Minh Húc nhíu mày, còn có dáng vẻ khó hiểu, Lục Khải Vũ nắm tay cậu bé vào trong nhà, kể rõ ràng mọi chuyện cho người trong nhà, tất nhiên anh giấu chuyện của Lí Tiểu Linh.

“A di đà phật, chỉ cần Tứ Bảo còn sống là tốt rồi, sớm muốn gì cũng có ngày chúng ta tìm được thằng bé. Bà cụ nhà họ Lục chấp hai tay lại, cúi người trước bàn thờ.

“Đúng vậy, sống là tốt rồi, nghe con nói như vậy, đối phương hình như là một người tốt, chắc sẽ đối xử tốt với Tứ Bảo” Mặc dù trong lòng vẫn còn tiếc nuối, nhưng sai khi mẹ Lục nghe thấy đứa bé bị Triệu Thanh Vân bế đi, trái tim luôn thắt lại cuối cùng cũng thả lỏng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.