9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 447





“Bà xã, em không sao chứ?” Trong giọng nói của Lục Khải Vũ lộ ra sự căng thẳng.


Mạc Hân Hy lắc đầu: “Em không sao đâu! Là do em bất cẩn thôi.”

Sau khi chắc chắn vợ mình không có việc gì, mắt Lục Khải Vũ nheo lại, trong ánh mắt sâu thẳm đó lộ rõ vẻ tức giận.


“Khải Dã, bây giờ cậu đã là chồng của Cửu Nhạ rồi, ba trăm triệu đó của nhà bọn họ nên nghĩ cách lấy lại đi chứ.” Những lời nói lạnh lùng của anh đã khiến cho Dương Hải Khang trở nên kinh ngạc.


Anh ta ngẩng đầu lên có chút hoài nghi nhìn về phía Lưu Cửu Nhạ và Lục Khải Dã: “Em, hai người thật sự đã kết hôn rồi sao?”

Lục Khải Dã bảo vệ Lưu Cửu Nhạ đang đứng ở phía sau lưng, lấy giấy chứng nhận kết hôn ra giơ lên trước mặt anh ta: “Đúng vậy, từ nay về sau Lưu Cửu Nhạ là vợ của Lục Khải Dã.

Dương Hải Khang, anh và người nhà tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.”

“Còn nữa, ba trăm triệu đó, ngày mai tôi sẽ tìm luật sư khởi kiện, có hồ sơ của ngân hàng, anh không thể làm gì được đâu.”

Dương Hải Khang vẫn nhìn chăm chăm vào Lưu Cửu Nhạ, cơ thể có chút đứng ko vững, trong lòng đau đớn như bị cào xé.


Anh ta vốn cho rằng với tính cách của Lưu Cửu Nhạ, thì cho dù là mình có làm tổn thương cô ta như thế nào, thì trong chốc lát cô ta cũng sẽ không thể quên mình được, trong thời gian ngắn như thế căn bản sẽ không thể đón nhận tình cảm của bất kỳ người nào khác.


Thế mà, bây giờ, chưa đầy mười ngày sau khi bọn họ chia tay, cô ta đã kết hôn rồi.
Vẫn là một người cao ráo, giàu có và đẹp trai, kiểu công nhận này khiến Dương Hải Khang, một người luôn tỏ ra tự phụ, cảm thấy rất khó chịu.


“Cửu Nhạ, có phải hắn đã uy hiếp em không?” Anh ta dĩ nhiên quên mất còn có Hiểu Hằng ở phía sau, liền nói ra một câu ngu ngốc không có suy nghĩ.


Lưu Cửu Nhạ nắm lấy tay Lục Khải Dã, giọng điệu kiên định: “Anh ấy không uy hiếp gì tôi cả, là tôi cam tâm tình nguyện gả cho anh ấy.
Dương Hải Khang, giữa chúng ta đã kết thúc rồi.” Lục Khải Dã ôm Lưu Cửu Nhạ vào lòng, rồi nói: “Dương Hải Khang, nếu anh là một người đàn ông thì tốt nhất vui vẻ mà trả lại tiền mua nhà cho Cửu Nhạ đi! Dám làm dám chịu, đừng suốt ngày suy nghĩ tìm cách vu khống Cửu Nhạ nữa, lợi dụng phụ nữ như thế, thật sự mất mặt cho cánh đàn ông chúng ta!”

Cô gái mập mạp Hiểu Hằng đến lúc này mới nhìn ra được một ít manh mối, nghi hoặc hỏi mẹ Dương Hải Khang: “Bác gái, bác không phải nói tiền mua nhà đều là của nhà bác sao ạ, là Lưu Cửu Nhạ lừa gạt tụi con sao? Tại sao lại có hồ sơ ngân hàng gì nữa vậy ạ?”

Dương Hải Khang lúc này mới nhớ tới Hiểu Hằng đang ở phía sau.


Vội vàng xoay người đi đến bên cạnh cô ta giải thích: “Hiểu Hằng, em đừng nghe lời bọn họ, đó đều là hiểu lầm!”


Hiểu Hằng lùi về phía sau một bước, đầy sự nghi hoặc chất vấn anh ta: “Hiểu lầm? Tôi hỏi anh, ngày anh tỏ tình với tôi, rốt cuộc anh đã chia tay với Lưu Cửu Nhạ chưa hả? Và đứa nhỏ đó rất cuộc có phải là của anh hay không hả?”

“Anh…” Dương Hải Khang liếc nhìn qua Lưu Cửu Nhạ, có chút do dự.


Mẹ Dương Hải Khang nhìn thấy tình huống này, sốt ruột đi tới nắm lấy tay Hiểu Hằng: “Hiểu Hằng à, con đừng nghe bọn họ nói nhảm, tiền mua nhà đều là của nhà chúng ta đó, là Lưu Cửu Nhạ đang nói dối.
Bọn ta đã cắt đứt quan hệ với người phụ nữ không biết xấu hổ kia từ lâu rồi.”

“Còn đứa nhỏ đó thì sao? Rốt cuộc có phải là của Dương Hải Khang hay không, bố tôi đang ở trong bệnh viện, ông ấy quen biết rất nhiều người, bệnh viện sẽ lưu lại máu của thai nhi, các người có dám làm xét nghiệm quan hệ bố con không?” Hiểu Hằng lúc này lại bình tĩnh đến kỳ lạ, nói dối để lừa gạt bọn họ.


Mạc Hân Hy nhịn không được tò mò liền liếc nhìn cô ta một cái, cô gái này ngoại trừ có chút mập mạp ra, thật ra còn có chút năng lực, quan trọng nhất là ở thời khắc quan trọng vẫn có đầu óc tỉnh táo, không giống như Lưu Cửu Nhạ, ngốc nghếch dễ dàng bị Dương Hải Khang lừa gạt.


Hiểu Hằng nói như vậy, Dương Hải Khang và mẹ anh ta đều không dám tiếp lời.


Trong lòng bọn họ đều rõ, đứa nhỏ kia chính là của Dương Hải Khang, sở dĩ nói như vậy, đơn giản là vì không muốn trả lại ba trăm triệu tiền mua nhà của nhà họ Lưu mà thôi.



Hiểu Hằng mỉm cười lạnh lùng, chỉ tay vào Dương Hải Khang:” Tôi đã nói rồi mà, tại sao anh lại liên tục nói với tôi, mẹ anh rất thích trẻ con, dục tôi nhanh chóng mang thai, hóa ra là không muốn bỏ tiền lễ vật.
Vì tiền, mẹ con các anh thật đúng là không từ thủ đoạn nào mà.
Tôi đúng là bị mù mới ở bên cạnh Dương Hải Khang anhI”

Nói xong, cô gái này liền đi tới trước mặt Mạc Hân Hy cúi đầu: “Cảm ơn vì đã cho tôi thấy rõ được bộ mặt tên cặn bã này.”

Sau đó, cô ta không quay đầu lại mà rời đi thẳng.



.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.