9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 462: Anh Tưởng Ai Cũng Như Anh Sao





Bác sĩ vội kéo cô: “Hai người đã quen biết nhau thì mau đi theo tôi”
Mạc Hân Hy theo bác sĩ vào phòng xét nghiệm, trong quá trình lấy máu, cô hỏi bác sĩ vài câu về tình hình của Lư Tử Tín.


Lư Tử Tín rất may mắn, ngã từ tầng bốn xuống nhưng được cây bên dưới chản lại, ít nhiều cũng có tác dụng hòa hoãn nhất định, bị gãy xương tay, đầu trầy xước.


Nhưng đây không phải là vết thương nghiêm trọng nhất, bác sĩ vừa nối xương cho cậu bé, sau khi làm sạch vết thương thì cậu bé đột nhiên bị xuất huyết máu trong ổ bụng, tình hình vô cùng nguy kịch.


“Vậy tình hình hiện tại của thẳng bé thế nào.



Mạc Hân Hy lo lắng.


‘Đã tìm được điểm xuất huyết, phẫu thuật khâu lại là được, nhưng cậu bé mất quá nhiều máu, nếu không truyền máu kịp thời e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng” Lúc nói lời này, bác sĩ đã lấy được 400cc máu Mạc Hân Hy nhận lấy tăm bông trong tay bác sĩ, ấn vào vết kim: “Đủ chưa? Nếu chưa đủ tôi vẫn có thể góp thêm”
Bác sĩ nhìn cô: “Đủ rồi.

Không cần lo lắng, sau khi ca phẫu thuật kết thúc thì cậu bé sẽ ra ngay thôi “
Mạc Hân Hy gật đầu, vứt tăm bông trong tay, đứng lên đi ra ngoài.


Cả nhà Lý Mộc Tháp vội đi qua, Triệu Hồng dìu cô, quan tâm hỏi: “Mợ chủ thế nào rồi? Có thấy choáng không?”
Trên tivi thường thấy người đi hiến máu đều sẽ hoa mắt chóng mặt, mợ chủ lại gầy như vậy, sau khi hiến máu chắc chắn sẽ rất yếu Lý Mộc Tháp nắm lấy tay cô, vẻ mặt kính phục: “Dì ơi, dì thật dũng cảm, cháu muốn học theo dì, làm một người dũng cảm để giúp đỡ người khác”
Mạc Hân Hy cũng nắm lấy tay cậu bé, trong lòng ấm áp, cô nói: “Được, vậy sau khi về cháu phải ngoan ngoãn vâng lời, chăm sóc bản thân thật tốt, như vậy mới có thể giúp đỡ người khác.”
Nói xong, vừa ngẩng đầu, cô đã nhìn thấy Lư Bạch Khởi đi đến.


“Mạc Hân Hy, cô đừng tưởng cô hiến máu cho Tử Tín là tôi sẽ cảm kích cô, nếu không phải do hai vợ chồng các người thì nhà họ Lư chúng tôi cũng không đến nông nỗi này” Lư Bạch Khởi nhìn chăm châm vào cô, dừng như không có một chút ý cảm ơn nào, Mạc Hân Hy lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi cứu thằng bé hoàn toàn không phải vì để anh cảm kích tôi.

Chỉ là cảm thấy Tử Tín là một cậu bé ngoan mà thôi: Lời nói của cô khiến Lư Bạch Khởi cảm thấy bất ngờ, anh ta cho rằng người phụ nữ này gian xảo lươn lẹo, lần này cứu Tử Tín không biết sẽ đưa ra điều kiện vô lý gì nữa đây! Nhưng không ngờ lại không có yêu cầu gì cả.



Khúc Lăng Cường đẩy anh ta ra, khinh bỉ nhìn anh ta một cái: “Anh tưởng ai cũng giống anh à, làm gì cũng có mục đích cả”
Nói xong, anh ta khom lưng nói, vẻ mặt đầy cảm kích nói với Mạc Hân Hị: “Tổng giám sát Lam, cảm ơn cô đã cứu Tử Tín”
Anh ta nói cảm ơn trịnh trọng như vậy khiến Mạc Hân Hy có hơi ngại.


“Không có gì đâu, vừa hay nhìn thấy mà thôi.


Tôi cũng có con mà, rất hiểu tâm trạng của bậc bố mẹ”
Đang nói, đèn của phòng phẫu thuật vụt tắt, bác sĩ đi ra, thông báo ca phẫu thuật của Lư Tử Tín vô cùng thành công, nhưng cần phải ở trong theo dõi để quan sát một đêm, đến ngày hôm sau xác định không sao rồi thì mới có thể chuyển đến phòng bệnh Mọi người thở phào một hơi.


Lúc này Mạc Hân Hy mới cảm thấy hơi choáng, cô chào hỏi với Khúc Lăng Cường, sau đó đưa cả nhà Lý Mộc Tháp rời đi.



Lúc ra đến cửa, cô nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của Khúc Lăng Cường ở phía sau: “Lư Bạch Khởi, anh cần phải cho tôi một lời giải thích về chuyện này!”
Tín không thể nào vô duyên vô cớ ngã từ trên tầng xuống được, nếu anh không đưa ra cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi sẽ đến thẳng tòa án yêu cầu thay đổi quyền nuôi dưỡng Tử Tín”
Lư Bạch Khởi khẽ cười: “Thay đối quyền nuôi dưỡng? Khúc Lăng Cường, tôi là bố ruột của Tử Tín, cậu cho rằng tòa sẽ để Tử Tín cho cậu của thăng bé nuôi hay sao?”
Khúc Lăng Cường tức giận, hai mắt co lại, khóe môi nhếch lên: “Chuyện mà Khúc Lăng Cường tôi muốn thì chắc chẳn sẽ làm được.

Lư.


Bạch Khởi, anh cứ đợi mà xem!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.