9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 495: Em Đồng Ý





Liễu Thanh Y ngẩng đầu lên: “Ra là vì thế nên sau khi về nước, anh mới cố ý đuổi em đi?”
“Ở bên anh, em sẽ gặp nguy hiểm.

Những người đó, đặc biệt là Long Mạnh, vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, chuyện gì cũng làm được” Đến lúc này, Long Uy quyết định không cần giấu diếm nữa.

Liễu Thanh Y ôm lấy cổ anh ta, đầu tựa vào ngực anh: “Long Uy, em không sợ, chỉ cần có thể ở bên anh, em dù chết cũng không sao”
Một tầng sương mù dâng lên trong đôi mắt của Long Uy, anh ta ôm chặt Liễu Thanh Y: “Yên †âm, chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để họ động tới em”
Nói xong, anh ta cầm tay Liễu Thanh Y, như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc nhắn có đính kim cương tuyệt đẹp, đeo vào trên ngón áp út của Liễu Thanh Y.

“Đây là..?” Dù trong mắt Liễu Thanh Y ánh lên vẻ vui mừng, nhưng cô lại không dám tin, đưa tay lên trước mắt nhìn.

“Anh đã chuẩn bị từ sớm rồi, lúc đầu khi trở về nước anh định sẽ cầu hôn em, nhưng đột nhiên nhận được tin bác cả và Long Mạnh sẽ đối phó tập đoàn Long Uy nên vẫn để tới bây Nói đến đây, Long Uy đột nhiên quỳ một chân trước mặt Liêu Thanh Y: “Thanh Y, em đồng ý gả cho anh chứ?”

Liễu Thanh Y mừng đến rơi lệ, điên cuồng gật đầu: “Em đồng ý, em đồng ý: Sau đó, cô kéo Long Uy lên, đỏ mặt trực tiếp dâng lên nụ hôn của mình.

Trong ánh nắng hừng đông, hai người lại bắt đầu làm chuyện không biết xấu hổ.

Mãi cho đến buổi chiều, sau khi Long Uy trở về công ty xử lý việc, Liễu Thanh Y mới nhớ tới gọi điện thoại hẹn Mạc Hân Hy ra ngoài.

Nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của cô, Mạc Hân Hy đã biết việc của cô và Long Uy thành rồi chế giễu cô: “Không phải hôm qua cậu còn thề son sắt muốn gả cho Lương Dịch Hàm sao? Sao hôm nay lại đổi thành Long Uy rồi?”
“Xem chút nào, mặt ửng đỏ, đầy vẻ xuân ý, không phải là cùng Long Uy làm chuyện không biết xấu hổ ở phòng khách sạn chứ?”
Liễu Thanh Y ngẩng đầu lên: “Đúng vậy! Cậu hâm mộ sao? Long Uy đã cầu hôn mình rồi” Nói rồi, cô ấy đắc ý giơ tay phải lên, phô bày chiếc nhãn kim cương tỉnh xảo lấp lánh Sau đó, vẫn không quên nói móc Mạc Hân Hy: “Tổng giám đốc Lục nhà cậu hình như còn chưa cầu hôn cậu đâu! Nhẫn cưới cũng là cậu tự mình mua mài”
Mạc Hân Hy làm bộ tức giận chọc trán Liều Thanh Y: “Cậu là cái kẻ không có lương tâm, còn dám cười nhạo mình.

Hôm qua suýt nữa dọa chết mình rồi!”
Liễu Thanh Y vội ôm chặt lấy cô: “Mình đùa thôi, Hân Hy, cậu là tốt nhất đấy.


Mình và Long Uy có thể có ngày hôm nay, đều nhờ cậu và Lý Duy Lộc cả”
Mạc Hân Hy trừng mắt liếc cô ta, nhưng từ tận đáy lòng lại thấy vui thay cho Liễu Thanh Y.

Liễu Thanh Y có vẻ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, bèn hỏi: “Được rồi, cái anh bạn học khóa trên cậu kia lại chính là cháu ngoại nhà họ Mộ, tên là Long Anh Vũ.

Anh ta đối với cậu có vẻ không đúng lắm.

Hân Hy, cậu đã có chồng con rồi, cần phải để ý lời nói cử chỉ của bản thân đó!”
Mạc Hân Hy gật đầu: “Cậu nói rất có lý, lúc trước mình vẫn nghĩ là anh ta nhiệt tình với mình là bởi chúng mình là đông hương, là bạn học.

Nhưng trong buổi tiệc hôm qua, mình mới phát hiện, anh ta đối với mình hơi nhiệt tình thái quá Cậu yên tâm, mình sẽ chú ý giữ khoảng cách với anh ta.”
Thái độ của cô khiến Liễu Thanh Y rất hài lòng, võ vai cô: ‘Vậy là đúng rồi, phụ nữ đã có chồng, nên giữ khoảng cách với tất cả nam giới, vậy mới là người phụ nữ tốt”
Vẻ mặt của cô chọc cười Mạc Hân Hy: “Liễu Thanh Y, không ngờ thế giới quan của cậu cũng rất được đấy, Long Uy thật là gặp may mới lấy được cậu.”
Liễu Thanh Y trừng mắt: “Mạc Hân Hy, cậu nói thế là sao?”
Hai người vui vẻ trêu chọc lẫn nhau



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.