9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 560: Dù Thế Nào Cũng Không Được Xảy Ra Chuyện





Cô và Lục Thần Húc còn đang nghĩ thứ ba tuần sau sẽ ra sân bay đón Hoàng Ánh Tuyết!
Nhưng cô không ngờ rằng Tam Bảo lại tự mình tìm đến được đây.

“Tử Tín, con yêu của mẹ, cuối cùng con cũng trở về rồi!” Mạc Hân Hy ôm chặt lấy con trai khóc một lúc lâu, đột nhiên cô cảm thấy hơi thở của con trai mình có chút yếu ớt.

Cô hốt hoảng: “Tử Tín, con bị làm sao vậy? Có phải con đang rất lạnh không?”
Lư Tử Tín lạnh đến nồi rùng mình một cái, nhưng vì không để cho cô lo lắng, cậu bé cố nặn ra một nụ cười: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không lạnh đâu ạ!”
Nhìn thấy đứa con trai của mình hiểu chuyện như vậy, trái tim Mạc Hân Hy đau như muốn vỡ †an nát.

Cô lập tức đứng dậy lục tung khắp kho lạnh, cuối cùng cũng tìm thấy một cái thùng xốp dùng để bỏ rau xanh bị vứt ở trong góc.


Cô trực tiếp đổ hết những thứ có trong thùng xốp kia ra ngoài “Đến đây, Tử Tín, con vào trong này ngồi đi”
Cô ôm con trai lên rồi nhẹ nhàng đặt vào trong thùng xốp, trên nắp thùng chỉ để lộ ra một khe hở.

“Mẹ, còn mẹ thì sao? Mẹ có lạnh không ạ?”
Lư Tử Tín nhìn cô qua khe hở trong thùng xốp, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Mặc dù Mạc Hân Hy suýt nữa ngất đi vì lạnh, nhưng cô vẫn xốc lại tinh thần, gắng gượng cười với con trai: “Mẹ là người lớn rồi, không sao đâu con”
Lư Tử Tín đưa bàn tay bé nhỏ không bị thương qua khe hở: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đã gửi tin nhắn và vị trí của chúng ta cho Long Thiên và Minh Húc rồi, bọn họ sẽ cùng với bố đến cứu chúng ta sớm thôi”
Mạc Hân Hy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai: “Được, Tam Bảo nhất định phải thật dũng cảm nhé, chúng ta sẽ cùng nhau đợi bố con đến cứu”
Bên ngoài kho lạnh, đã hơn mười phút trôi qua nhưng Đao Mặt Thẹo vẫn chưa tìm thấy chia khóa.

Bởi vì người quản lý cũng quên mất chìa khóa dự phòng để ở đâu rồi Long Anh Vũ như muốn phát điên lên, bóp chặt lấy cổ Đao Mặt Thẹo: “Nếu như người bên trong có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng anh đầu tiên”
Anh ta vừa dứt lời, cánh cổng của nhà kho đột nhiên bị đá tung rồi mở ra.

Trong ánh đèn vàng mờ nhạt, Lục Khải Vũ đem theo hai người con trai xuất hiện.

Đi theo sau anh là Khúc Lăng Cường và Long Uy.


Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua Long Anh au đó dừng lại trên mặt Lư Giai Y: “Hân Hy Khúc Lăng Cường nhìn xung quanh một lượt, sau đó cũng nhìn chằm chằm vào Lư Giai Y: “Tử Tín đâu? Điện thoại của thằng bé định vị nơi mất ích cuối cùng chính là ở đây? Lư Giai Y, cô đem Tử Tín giấu đi đâu rồi?”
Lư Giai Y run rẩy lùi về sau mấy bước, chỉ vào chỗ kho lạnh: “Bọn họ, bọn họ đều ở trong kho lạnh, nhưng không tìm thấy chìa khóa!”
“Cái gì?” Lục Khải Vũ bước lên, dùng một tay bóp chặt cố cô ta: “Lư Giai Y, tại sao cô lại độc ác đến như vậy, nếu như Hân Hy có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho cả nhà họ Lư các cô chôn cùng!”
Hai tên nhóc Long Thiên và Mạc Minh Húc vừa nghe thấy mẹ và Tử Tín đều đang ở trong kho lạnh, liền trực tiếp xông đến trước cửa kho.

Mạc Minh Húc bình tĩnh quay đầu lại hét lớn: “Bố, đừng cãi nhau nữa, cứu mẹ quan trọng hơn, bố mau đi tìm người ngắt nguồn điện của kho lạnh rồi tìm thợ mở khóa chuyên nghiệp đến đây”
Lời nói của cậu bé làm cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây chợt nhớ ra.

Lục Khải Vũ, Long Uy, còn có Khúc Lăng Cường, cả ba người lập tức lôi điện thoại ra và bắt đầu liên lạc với những nhân viên có liên quan mà họ biết.

Trong thời gian ngắn nhất, nguồn điện trong kho lạnh đã được ngắt.


Long Thiên nhờ Mạc Minh Húc mở đèn pin điện thoại ra soi sáng trong lúc cậu ta vẫn đang nghiên cứu ổ khóa cửa của kho lạnh.

Cậu bé muốn dùng chính sự thông minh của mình cứu Mạc Hân Hy ra trong thời gian sớm nhất có thể.

Cậu ta luôn tưởng rằng bản thân rất hận mẹ mình, nhưng mà bây giờ, trong thời khắc phải đối mặt với sự sống và cái chết này, cậu ta mới phát hiện ra rằng, thực ra bản thân không hề hận, mà là cậu không muốn nhìn thấy mẹ mình chịu bất kỳ tổn thương nào cả.

Chuyện xảy ra bảy năm trước vẫn chưa được làm rõ, cô không thể xảy ra chuyện gì được! Dù thế nào cũng không được xảy ra chuyện!
Cô đã nợ cậu và Long Bách bảy năm, bao nhiêu tủi nhục mà hai anh em cậu đã phải trải qua cô còn chưa kịp bù đắp! Làm sao cô có thể rời bọn họ mà đi như vậy được?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.