9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 569: Dì Sẽ Đưa Con Về Với Bố Mẹ





Long Uy, người vừa ra lệnh cho cấp dưới đưa con trai của Dương Ngọc Cương về nhà mình, không hiểu sao đột nhiên lại hắt hơi một cái.

Liễu Thanh Y vươn đầu vào trong phòng bếp, quan tâm hỏi: “Sao thế? Bị cảm rồi sao?”
Long Uy lắc đầu liếc nhìn đứa nhỏ đang sợ hãi núp ở góc phòng khách: “Không, anh không sao”
Bởi vì căn nhà của nhà họ Long ở núi Thanh Khê, cách rất xa thành phố không thuận tiện cho công việc nên anh ấy bây giờ đã chuyển đến sống cùng Liễu Thanh Y ở nhà của Lý Duy Lộc Tuy nhiên, Lý Duy Lộc thật sự rất ngứa mắt với hai người bọn họ cứ suốt ngày ở trước mặt kẻ FA làm mấy trò yêu đương nên đã dứt khoát chuyển đến một khu nhà nhỏ gần đó, ở căn nhà phía trước nhà của Mạc Hân Hy và mấy đứa con, nhường hoàn toàn nhà mình cho cặp tình nhân vô liêm sỉ kia.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, người phụ nữ đeo mặt nạ bí ẩn đó anh cảm thấy rất quen, lại thêm Mạc Hân Hy và Lư Tử Tín gặp tai nạn, anh lờ mờ nhận ra có người đứng phía sau Long Anh Vũ và Long Mạnh, mà người đó dường như hiểu rất rõ về anh ta Cũng biết rất rõ về nhà họ Long.

Đế đề phòng bất trắc, anh quyết định mang theo con trai của Dương Ngọc Cương bên mình.

Dương Ngọc Cương chính là nhân tố quyết định để thay đối cục diện, chuyển bại thành thắng, xoá bỏ tội danh của tập đoàn nhà họ Lục và nhà họ Long.


Thế nhưng, đứa trẻ này quá nhát gan, sau khi đến cứ trốn trong góc phòng, ai cũng không chạm vào được, cũng không nói chuyện, đưa đồ ăn cho ăn cũng không ăn, đưa đồ chơi cho chơi cũng không chơi, thật khiến anh đau hết cả đầu.

Nhìn đứa nhỏ trước mặt, anh lại nhớ đến Long Thiên và Long Bách, vẫn là hai tên nhóc kia đáng yêu hơn!
Sau khi Liễu Thanh Y nấu cơm xong, đi tới trước mặt đứa trẻ, lấy ra một cây xúc xích, nhẹ giọng dỗ dành: “Nhóc con, con tên gì, đói bụng chưa?”
“Sao con gầy thế! Đế dì mời con ăn xúc xích nhé, chịu không?”
“Dì còn hầm chân gà với nấu mấy món ngon lắm.

Con muốn ăn cùng không?”
Đứa trẻ có lẽ đói rồi, cứ chăm chăm vào cây xúc xích trên tay cô rồi nuốt nước bọt.

Liễu Thanh Y vội vàng giúp cậu bé bóc vỏ cây xúc xích, nhân cơ hội đưa qua: “Chúng ta cũng không phải người xấu, sau khi ăn xong đợi đến rạng sáng mai, dì sẽ đưa con về với bố mẹ được không?”
Đứa trẻ có hơi dao động nhìn cô, chuẩn bị giơ †ay đón lấy xúc xích, ngẩng đầu nhìn thấy Long Uy liền bị dọa sợ lại nép vào trong góc tường.

Liễu Thanh Y quay đầu liếc Long Uy một cái “Anh làm thẳng bé sợ rồi, về phòng ăn cơm trước đi!”
Long Uy bất mãn phản đối: “Anh làm sao có thể dọa nó chứ? Anh đáng sợ như vậy sao?”
Dù miệng nói thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn múc một ít đồ ăn bưng vào phòng ngủ.

Sau khi Long Uy rời đi, đứa trẻ mới không còn sợ hãi nữa, ăn xong cây xúc xích trên tay Liễu Thanh Y, liền đi theo cô đến bàn ăn, ăn như hổ đói.


Lúc Long Uy ăn cơm trong phòng ngủ xong, Liễu Thanh Y đã giúp cậu bé tắm rửa, dỗ nó ngủ.

Long Uy ngồi vào bàn ăn, ăn thêm mấy miếng, Liễu Thanh Y khế khàng đi ra khỏi phòng ngủ dành cho khách.

“Ngủ chưa?” Long Uy nhẹ giọng hỏi.

Đừng sống ký sinh nữa nhé!
“Ừm, em hỏi rồi, thẳng bé tên là Hữu Sinh.

Mới từ quê lên thành phố, đứa trẻ xem ra rất đáng thương.

Nghe nói mẹ nuôi mất rồi, bố nuôi thì bị bắt.

Lần này là nhờ dân làng giúp thẳng bé tìm được cha mẹ ruột của mình.


“Ài, vợ chồng Dương Ngọc Cương có được đứa nhỏ này thật không dễ dàng mà!”
Long Uy cau mày, có chút không đồng tình với quan điểm của cô: “Thanh Y, em nói vậy là sao?
Cái gì mà Dương Ngọc Cương không dễ dàng gì, anh coi trọng anh ấy như thế, anh ấy lại rất tốt, bán tập đoàn Long Uy đi cũng không nhíu mày lấy một cái”
Liễu Thanh Y nhanh chóng an ủi anh ta: “Được rồi.

Em nói bậy được chưa?”
Đang nói chuyện thì điện thoại của Long Uy khẽ vang lên, có người gửi tin nhắn cho anh ta, anh ta liếc nhìn, khóe miệng nhếch lên.

Liễu Thanh Y tò mò hỏi: “Ai vậy?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.