9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 602: Nghĩ Cách Đưa Tôi Ra Ngoài





Sau khi Mạc Hân Hy từ WC đi ra tới, kéo.

Lục Khải Vũ, theo chỉ thị của người phụ nữ đó, rất nhanh đã đi tới phía Bắc viện điều dưỡng.

Ở đó là một toà nhà hai tầng thanh tịnh ưu nhã, Long Anh Nguyên ở trên lầu hai toà nhà này.

Lúc này, mặt trời lặn về phía Tây, sắc trời đã dần dần tối xuống Cửa tầng hai toà nhà, có mấy tên bảo vệ đi tuần tra qua lại.

Mạc Hân Hy có chút không hiểu, thấp giọng hỏi Lục Khải Vũ: “Không phải Long Anh Nguyên ở chỗ này an dưỡng sao? Vì sao ở cửa lại có nhiều bảo vệ như vậy?”
Tình huống này nhìn giống như là ông ta bị giam lỏng ở chỗ này.


Lục Khải Vũ lắc lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Bây giờ làm sao đây? Chúng ta phải đánh vào sao?”
Mạc Hân Hy không nhịn được cười khẽ: “Không ngờ gần đây tổng giám đốc Lục cũng rất tôn sùng vũ lực!” Khi nói chuyện, cô nhìn thấy vài tên bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đi vào.

Trong lòng lập tức có một suy nghĩ.

Bọn họ trốn ở chỗ tối, tìm cơ hội đánh bất tỉnh hai tên nhân viên y tế kia, sau đó thay quần áo của bọn họ giả trang thành bác sĩ viện điều dưỡng trà trộn vào tầng hai toà nhà, hơn nữa tìm tới phòng của Long Anh Nguyên.

Sau khi đẩy cửa đi vào, Long Anh Nguyên ngồi ở bên cửa sổ, đang quan sát mặt trời lặn.

Ông ta không quay đầu lại, giọng nói lạnh nhạt: “Tôi không có bệnh, sẽ không uống thuốc.

Các người nói với Long Minh Huệ, nếu thật sự hận người nhà họ Long, thì tôi sẽ để nó vừa lòng”
Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ nhìn nhau, Long Minh Huệ là ai?
Lục Khải Vũ nhẹ nhàng khoá cửa lại, nghe thấy tiếng khóa cửa mỏng manh, Long Anh Nguyên đột nhiên cảnh giác quay đầu lại, tuy rằng hai người bọn họ đều đeo khẩu trang, nhưng ông ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra bọn họ không phải bác sĩ chỗ này.

“Các người là ai? Người Long Minh Huệ phái tới sao? Nó thật sự muốn giết tôi sao?”
Trong mắt Long Anh Nguyên xẹt qua vẻ khiếp sợ.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy tháo khẩu trang xuống: “Chúng tôi không phải người nhà họ Long”

“Vậy các người là ai?”
“Tôi là tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục, Lục Khải Vũ, đây chính là vợ của tôi Mạc Hân Hy, hôm nay chúng tôi tới là có việc muốn nói với ông Long” Thái độ của Lục Khải Vũ chân thành, giọng nói thành khẩn.

“Tạp đoàn nhà họ Lục, Lục Khải Vũ?” Long Anh Nguyên nhíu mày, ông ta mới về nước không bao lâu, vẫn luôn bị nhốt ở viện điều dưỡng, hoàn toàn không quen biết Lục Khải Vũ.

Tập đoàn nhà họ Lục, ông ta đã nghe nhân viên nơi này nói qua một chú, là xí nghiệp lớn nhất, có lực ảnh hưởng nhất Hà Thành.

Mạc Hân Hy nhìn ra ông ta cũng không biết bọn họ, tiến lên một bước giải thích: “Có lẽ ông không quen biết chúng tôi, chúng tôi là bạn của Long Uy”
Quả nhiên, nhắc tới Long Uy, trong mắt Long Anh Nguyên xẹt qua một biểu cảm phức tạp: “Các người quen Long Uy, nó, bây giờ nó thế nào rồi!”
Thời gian cấp bách, mấy người Lục Khải ‘Vũ không kịp nói tỉ mi, chỉ nói đơn giản mấy việc trọng điểm.

Nghe được việc giữa Long Uy và Long Anh Vũ xảy ra đủ chuyện, Long Anh Nguyên có chút đau khổ nhắm hai mắt lại.

“Quả thật là nó muốn huỷ hoại nhà họ Long!”

Lục Khải Vũ thử thăm dò hỏi: “Người đó là ai? Long Anh Vũ sao?”
Long Anh Nguyên lắc lắc đầu, sau đó đột nhiên mở mắt ra nhìn thẳng vào bọn họ: “Có phải các người muốn tôi giúp các người thuyết phục Anh Vũ không, buông tha cho tập đoàn nhà họ Lục và Long Uy?”
Lục Khải Vũ gật gật đầu, xem ra Long Anh Nguyên là một người thông minh.

Nghe bọn họ nói xong, Long Anh Nguyên cười khổ: “Các người cũng thấy rồi, nó giam lỏng tôi ở đây này, chính là không hy vọng tôi tiếp xúc với người ngoài, chính là sợ tôi làm ảnh hưởng tới chuyện tốt của nó, tôi..”
Ông ta còn chưa nói xong, đột nhiên ho khan dữ dội, Mạc Hân Hy nhanh chóng chạy lên, nhẹ nhàng võ vỗ lưng giúp ông ta.

Ho khan cả nửa ngày, cuối cùng Long Anh Nguyên cũng ngừng lại, bởi vì ho khan nên mặt ông ta đỏ lên: “Muốn tôi giúp các người, cũng được, các người phải nghĩ cách đưa tôi ra ngoài trước.

Toàn bộ chỗ này là người nó sắp xếp”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.