9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 644: Mau Giao Anh Tôi Ra Đây





Cứ đi về phía trước khoảng mười phút, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một ánh đèn mỏng manh.

Mạc Hân Hy dùng di động chiếu vào một chút, đó là một căn phòng khoảng chừng ba mươi mét.

Bên ngoài mới tinh, không phủ một hạt bụi.

Nhìn có vẻ thời gian tu sửa chưa vượt qua một năm.

Bọn họ đi đến trước cửa, nhìn thấy phía trên viết mấy chữ to “Thí nghiệm quan trọng, người không phận sự miễn vào”
Lúc này Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy nào còn quan tâm được nhiều như vậy.

Trực tiếp đi lên mở cửa phòng ra.


Chỉ là, lần này rất kỳ quái.

Nơi quan trọng như vậy, lại không khóa cửa, bọn họ nhẹ nhàng đẩy ra, lại mở được cửa.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy nhìn nhau một cái, đều cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều mà đi vào.

Bên trong quả nhiên giống như chữ viết, là một phòng thí nghiệm cỡ lớn.

Chỉ là, lúc này lại không có một người nào, trên chiếc bàn ở bên trong cùng loé lên ánh sáng của một chiếc đèn bàn nhỏ.

“Vi sao anh không có ở đây?” Long Bách tức muốn hộc máu chuẩn bị giơ tay hất đổ thiết bị trên bàn thí nghiệm.

Lại bị Lục Khải Vũ giữ chặt.

“Cẩn thận một chút, đồ đạc ở đây đều là vật phẩm hoá học nguy hiểm, đừng chạm vào lung tung”
Long Bách hoảng sợ, dẩu cái miệng nhỏ gật gật đầu.

Mạc Hân Hy đi đến trước cái đèn bàn đang phát sáng, nhìn thấy phía trên có một chồng văn kiện rất dày.

Cầm lên nhìn thoáng qua, phía trên giới thiệu vài loại nguyên tố hoá học kết hợp thành một loại kết quả mới, đều là một số ký hiệu chuyên nghiệp, hai mắt của cô hoàn toàn không hiểu.

Vì sao ở chỗ này lại có đèn, nhưng không có một bóng người?
Long Thiên đâu?
Từ cúc áo vừa mới nhặt được, nhất định là cậu bé ở bên trong này, hoặc là chỉ ở gần đây.


Mạc Hân Hy nhìn quanh bốn phía, nơi này ngoại trừ dọc theo góc tường có bày biện mấy món đồ, và mấy bàn thí nghiệm ở ngoài thì không có gì khác.

“Làm sao bây giờ? Anh không ở đây”
Theo tiếng nói của Long Bách, toàn bộ.

căn phòng thí nghiệm rộng lớn đột nhiên sáng bừng lên.

Bọn họ vẫn luôn ở trong bóng tối nên có chút chưa kịp thích ứng, tạm thời nhầm mắt lại một chút.

“Các người là ai? Thật to gan, ban đêm cũng dám xông vào nơi thí nghiệm quan trọng của viện nghiên cứu Tùng Lâm.

Nói, là ai cho các người tới?”
Chờ sau khi bọn họ thích ứng với ánh sáng, mở to mắt ra, một cô gái mặc áo blouse trắng của phòng thí nghiệm dẫn theo mấy tên bảo vệ đã đứng ở cửa.

Đôi mắt người phụ nữ hình viên đạn, dùng tay chỉ vào bọn họ.

Lục Khải Vũ và tài xế Mãnh lập tức bảo vệ Mạc Hân Hy và Long Bách ở phía sau lưng.


“Còn cô là ai? Người phụ trách của viện nghiên cứu sinh vật Tùng Lâm sao?” Lục Khải ‘Vũ không hề sợ hãi hỏi lại.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, cười lạnh một tiếng: “Tôi là Lý Mẫn người phụ trách toàn bộ viện nghiên cứu Tùng Lâm, đêm hôm khuya khoắt các người đánh bất tỉnh bảo vệ của chúng tôi, xông vào nơi thí nghiệm quan trọng, nhất định là tới ăn trộm thành quả nghiên cứu của chúng tôi”
Long Bách từ phía sau tài xế Mãnh thò cái đầu nhỏ ra: “Cô mau giao anh tôi ra đây.

Nếu không ông nhỏ đây sẽ châm lửa phá phòng thí nghiệm này của cô”
Người phụ nữ nhìn thấy Long Bách thì sửng sốt một chút, sau đó khinh thường nhìn thẳng vào Lục Khải Vũ và Diệp Hân Hy: “Các người làm ra loại chuyện trộm cắp này, vậy mà lại mang theo cả con? Cũng quá không có trách nhiệm rồi!”
“Việc này không cần yêu quái già như cô quan tâm, mau giao anh tôi ra đây” Long Bách muốn đi lên đánh người phụ nữ này, bị Mạc Hân Hy giữ chặt lại “Long Bách đừng xúc động!”
Lúc này, bầu trời đêm bên ngoài, từ xa tới gần, truyền đến tiếng còi cảnh sát.

Người phụ nữ đó nghe được còi cảnh sát thanh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Tôi mấy tên ăn trộm cắc người cứ chờ ngồi tù đi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.