9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 721: Em Vẫn Muốn Chia Phòng Ngủ Với Anh À





Anh cả bằng lòng cho anh, Lục Khải Dã cầu còn không được, đang định mở miệng đồng ý thì Lục Cửu Nhạ đã lên tiếng trước anh: “Không cần, không cần đâu anh cả.

Em và Khải Dã đi tàu điện ngâm về được rồi”
Lục Khải Dã nuốt lời đến bên miệng xuống, đành phải làm theo ý vợ: “Chị dâu còn ở bệnh viện, anh cả mau vào chăm sóc chị ấy đi! Em và Cửu Nhạ đi tàu điện ngầm về”
Lục Khải Vũ nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của em dâu, anh không ép buộc nữa.

Lúc gần đi, anh vỗ võ vai em trai: “Khải Dã, em làm tốt lắm, giành lại mặt mũi cho nhà họ Lục.

Khách sạn Nguyệt Tú không thể lọt vào tay người nhà họ Ngô được”
Chỉ riêng sự việc này, dã tâm của hai bố con Ngô Chính Quang ngày càng rõ ràng Lục Khải Vũ hiểu ý anh nói, anh ta nặng nề thở dài: “Anh ơi, anh yên tâm.

Em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, không để họ đạt được mục đích đâu.”
“Ok!” Sự kiên định trong mắt em trai khiến Lục Khải Vũ cảm thấy rất vui mừng.


Anh quay người rời đi, Lục Khải Dã gọi anh từ phía sau: “Anh ơi!”
“Còn có việc gì sao?” Lục Khải Dã nghi ngờ hỏi.

Lục Khải Dã gãi đầu: “Còn dư bốn vạn, anh đừng quên chuyển cho em đấy!”
Trong lòng vừa cảm thấy vui vẻ, sắc mặt anh lập tức đen lại, nhưng thấy ở trước mặt em dâu, anh không thể nói gì hơn, đành phải tức giận nói: “Yên tâm, anh nhớ mài Ngày mai anh sẽ bảo Văn Vũ chuyển cho em”
Sau khi nói xong, anh không quay đầu mà thong thả rời đi Lưu Cửu Nhạ hỏi Lục Khải Dã với vẻ mặt tò mò: “Tại sao anh cả lại cho anh 140 triệu?”
Lục Khải Dã ôm lấy eo cô: “Đây là thu nhập lao động của anh, anh đã nói với anh cả rồi.

Chẳng phải em luôn muốn có một sợi dây chuyền giống chị Bình sao? Chồng em có tiền, anh sẽ mua nó tặng em”
Lưu Cửu Nhạ không vui đẩy anh ra: “Em thích sợi dây chuyền giống chị Bình khi nào?”
“Em quên rồi sao? Khi em gọi điện thoại nói chuyện với đồng nghiệp, trong điện thoại hai người có nhắc tới sợi dây chuyền kim cương chị Bình mới mua với vẻ mặt hâm mộ và cảm thán đúng không?” Lục Khải Dã nghiêng đầu cười vạch trần cô, nhưng cũng để lộ chính mình.

Lưu Cửu Nhạ nhìn anh chằm chằm: “Lúc em buôn chuyện với đồng nghiệp đã là buổi tối, hơn nữa em ở trong phòng mình, sao anh nghe được?”
“Chuyện đó, chuyện đó, anh đi toilet nên tình cờ nghe thấy thôi” Lục Khải Dã cười mỉa Lưu Cửu Nhạ còn muốn hỏi nữa, nhưng anh khéo léo đổi đề tài: “Thôi mà, đã muộn lắm rồi, nếu em chưa đi sẽ không bắt được xe đâu.


Nói xong, anh kéo tay Lưu Cửu Nhạ chạy ra ngoài.

Khóe miệng Lưu Cửu Nhạ rướn lên nụ cười hạnh phúc, cô lắc đầu, không hỏi tiếp nữa.

Dọc đường đi, Lục Khải Dã nằm tay Lưu Cửu Nhạ và nhìn cô chăm chú.

“Sao anh cứ nhìn em thế?” Vẻ mặt Lưu Cửu Nhạ bị anh nhìn có chút ngượng ngùng!
Lục Khải Dã ghé sát bên tai cô: “Trong xe này chỉ có vợ anh là đẹp nhất! Tất nhiên anh thích ngắm em rồi!”
Lưu Cửu Nhạ đỏ mặt đẩy anh: “Anh thật đáng ghét!”
Sau khi hai người quay về căn hộ ở gần đại học Bắc Đại, Lục Khải Dã trực tiếp dọn đồ đạc của mình vào phòng ngủ chính.

“Anh làm gì vậy?” Khi Lưu Cửu Nhạ tắm rửa xong đi ra, thấy anh đang dọn dẹp quần áo của mình thì hơi kinh ngạc.

Lục Khải Dã đứng dậy, cầm máy sấy trên bàn trang điểm: “Qua đây” Anh vẫy tay với Lưu Cửu Nhạ.

“Em hỏi anh, sao anh lại dọn quần áo của mình sang phòng em?” Lưu Cửu Nhạ bước tới trước mặt anh với vẻ mặt khó hiểu.

Lục Khải Vũ khẽ thở dài, ấn cô ngồi xuống ghế, kế đó bắt đầu giúp cô sấy tóc: “Cửu Nhạ à, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng chính thức, lẽ nào em vẫn muốn chia phòng ngủ với anh à”
Trong đầu Lưu Cửu Nhạ vô thức hiện lên hình ảnh đêm đó hai người điên cuồng trong khách sạn, mặt cô nhất thời hơi đỏ lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.