9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 727: Không Thể Nói Cho Ông Nội Biết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Không bằng chúng ta quanh quanh co co đem chuyện này nói cho ông nội biết đi, người lớn bọn họ quen biết nhiều người hơn, năng lực xử lý tình huống nhất định còn mạnh hơn đám nhóc con chúng ta nhiều” Long Bách suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đưa ra một đề nghị mà theo chính mình cảm thấy rất đáng tin.

“Không được!” Long Thiên, Minh Húc cùng Tử Tín cơ hồ là trăm miệng một lời bác bỏ ý tưởng của cậu ấy.

Long Bách bị hoảng sợ, lùi lại một bước nhìn về phía anh trai của mình: “Vì sao lại không được? Em cảm thấy cũng rất ổn mà”
Long Thiên giơ tay chọc nhẹ vào đầu cậu: “Em mỗi ngày đều ăn nhiều thịt như vậy, tại sao IQ lại không phát triển thế chứ! Long Anh Vũ, Long Minh Huệ và anh cả trước đó nội đấu với nhau, nếu ông nội biết chuyện, ông ấy nhất định sẽ rất lo lắng và hoảng sợ”
“Còn có nếu ông nội biết, bà nội nhất định sẽ biết, nếu bà nội biết, với tính cách của bà ấy nhất định sẽ vì Mộc Tháp mà chạy đến bệnh viện tìm bố mẹ.

Cơ thể của mẹ vì sao bị thương em quên rồi sao? “
“Nếu mẹ biết Mộc Tháp đang ở chỗ của Long Anh Vũ, không rõ tăm tích, mẹ làm sao có thể yên tâm ở trong bệnh viện chữa trị đây!
“Cho nên, vì sức khỏe của mẹ, hết thảy mọi chuyện liên quan đến Long Anh Vũ tuyệt đối không thể để cho ông nội biết.



Long Thiên kiên nhẫn giải thích cho em trai mình.

Long Bách nhớ tới việc mẹ đã chắn đao cho mình, liền cái hiểu cái không gật đầu: “Được rồi, vì mẹ, em tuyệt đối sẽ không nói cho ông nội biết tình hình Long Anh Vũ.

Cậu bé vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến giọng nói của bố Lục: “Có chuyện gì mà không thể nói cho ông nội biết vậy!”
Mấy cậu nhóc bị giật mình hoảng sợ.

Mạc Minh Húc nhìn Bố Lục thoải mái mở cửa bước vào, khuôn mặt nhỏ cau lại:” Ông nội, sao sao ông vào phòng mà không có cửa thết”
Bố Lục bước đến trước mặt bọn họ, đương nhiên nói: “Mấy đứa là cháu của ông.

Ông nội vào phòng của cháu trai còn gõ cửa cái gì chứ.


Mấy đứa nhỏ vẻ mặt cạn lời, nhưng ai cũng không dám nói lời nào.

“Đúng rồi, Long Thiên, không phải cháu để cho Long Uy liên lạc với Long Anh Vũ sao, khi nào thì mấy đứa gặp mặt?”
Vừa rồi ở trong sân ông ấy gặp Lý Minh tan làm liền hỏi vài câu, tuy răng Mộc Tháp ở chỗ Long Anh Vũ cực kỳ an toàn, được chăm sóc rất tốt, nhưng trong lòng ông ấy vẫn có chút lo lắng.

Vì vậy, ông ấy mới hỏi Lý Minh số điện thoại của Long Anh Vũ, nhưng khi ông ấy gọi vậy mà lại là trợ lý nghe máy, ông ấy chưa nói được hai câu nữa, thì bên kia đã trực tiếp nói rằng đang rất bận, rồi cúp điện thoại của ông ấy.

Ông ta gọi lại, nhưng không ai trả lời.


Mạc Minh Húc nấy giờ vẫn luôn im lặng không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Khách sạn Thanh Long! Cháu nhớ rõ Long Anh Vũ đã từng gióng trống khua chiêng thu mua khách sạn Thanh Long.

Nghe nói gần đây khách sạn Thanh Long sắp sửa bắt đầu tu sửa.

Anh ấy nhất định sẽ đến đó, chúng ta cũng có thể bắt tay vào từ phía khách sạn Thanh Long, hỏi thăm tung tích của anh ấy”
“Đúng vậy, khách sạn Thanh Long, làm sao anh lại quên mất tin tức quan trọng như vậy chứ.” Nói xong, Long Thiên lập tức gọi điện, phân phó cho Hoàng Tuấn Phong cử người theo dõi khách sạn Thanh Long 24/24, nếu nhìn thấy Long Anh Vũ, nhất định phải theo dõi toàn bộ hành trình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.