9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 772: Đi Lấy Thuốc Giải Đến Đây





Chỉ là bị vấn đề về quyền nuôi nấng Mộc Tháp làm cho chậm trễ.

May mà, đã giải quyết xong quyền nuôi nấng Mộc Tháp rồi.

Tám bé cưng cũng chỉ còn lại mỗi độc trên người Long Thiên thôi, chỉ khi lấy được thuốc giải, thì người làm bố này mới có thể thư thả một chút, mà đưa Hân Hy đi nghỉ được.

Rất nhanh, bọn họ đã chạy xe vào công viên ở lân cận khu chung cư Ánh Trăng.

Anh đã sớm gọi cho người đưa Sở Thần Dật ra Do đó, chỉ đợi đến lúc họ và Long Minh Huệ tới nơi, thì ngay từ xa xa, đã nhìn thấy ở dưới gốc hoa quế, Sở Thần Dật đang mang mặt nạ hình mèo, đang ngẩn người ngước nhìn hoa trắng nhỏ thơm ngào ngạt trên cây quế.

“Sở Thần Dật!” Long Minh Huệ điều khiển xe lăn được chạy bằng điện muốn đi đến, thì bị Lục Khải Vũ ngăn lại “Còn thuốc giải!” Lục Khải Vũ nhìn thẳng vào cô †a.


Xuyên qua mặt nạ hình mèo, Long Minh Huệ nhìn anh một chốc, rồi xoay người phân phó với Lưu Cảm Đông ở đằng sau: “Đi lấy thuốc giải đến đây!”
“Vâng”
Lưu Cảm Đông cúi đầu rồi xoay người đi đến chiếc xe khác cách đó không xa, sau đó lấy ra một cái hộp thuốc được đậy kín từ trong xe, cẩn thận ôm lên người rồi đi qua.

Long Minh Huệ ngồi trên xe lăn, đưa tay nhận lấy hộp thuốc, đạt lên trên đùi mình.

“Anh thả Sở Thần Dật ra, tôi sẽ đưa thuốc giải cho anh ngay” Cô ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào vào Lục Khải Vũ.

Lục Khải Vũ nhìn chằm chằm vào hộp thuốc trên đùi cô ta: “Làm sao cô chứng minh được đây là thuốc giải đúng chứ?”
Long Minh Huệ này là người vô cùng tâm kế, vì mọi chuyện đều liên quan đến Long Thiên, nên anh không thể không phòng bị được.

Đứng ở phía sau Long Minh Huệ, Lưu Cảm Đông lặng lẽ cúi đầu xuống.

Long Minh Huệ khẽ cười, tay đặt trên hộp thuốc vỗ vài cái: “Trên thế giới này, chỉ có Tùng Lâm mới nghiên cứu toàn bộ về loại thuốc độc này, nên cũng chỉ có tôi là có thuốc giải trong tay mà thôi.

Lục Khải Vũ, anh không còn lựa chọn nào khác đâu!”
Lục Khải Vũ tập trung nhìn khuôn mặt của Long Minh Huệ, muốn phát hiện một chút dấu vết mà cô ta để lộ trên mặt, có điều, đối phương lại đeo mặt nạ hình mèo, nên dù Long Minh Huệ có vẻ mặt như thế nào thì anh cũng không nhìn thấy được.

Song, vì thuốc giải có liên quan đến chuyện sống còn của Long Thiên, nên anh không thể để sơ sót được.


Cả buổi sau, anh mới đành cam chịu mà mở miệng: “Cô có dám lấy tình yêu với Sở Thần Dật ra để thề hay không, nếu thuốc giải cô cho tôi là giả, thì kiếp này cô và Sở Thần Dật sẽ mãi mãi không ở bên nhau được!”
Trong tình huống hiện giờ, thì quyền chủ động nẵm trong tay của Lâm Khê, nên anh căn bản không thể đưa ra điều kiện được.

Chỉ có Sở Thần Dật, anh ta chính là tình cảm chân thành của Long Minh Huệ, và cũng là sự uy hiếp của Long Minh Huệ, do đó anh chỉ có thể dùng cách trông có vẻ như ngây thơ này đến để thử Long Minh Huệ mà thôi.

Nghe xong lời nói của anh, thì Long Minh Huệ nhìn anh hết một hị ộ cười lên: “Thật không ngờ chủ tịch Lục luôn luôn đưa ra quyết đoán sát phạt nổi tiếng khắp cả Hà Thành vậy mà cũng sẽ tin vào chuyện thề thốt này cơ đấy”
“Cô không dám sao?” Nhìn thấy Long Minh Huệ như thế, dưới đáy lòng Lục Khải Vũ có hơi không chắc chắn vào thuốc giải này.

“Gó gì mà không dám chứ.

Long Minh Huệ tôi nói lời giữ lấy lời, nếu đã đồng ý đưa thuốc giải cho anh rồi, thì sẽ không giở trò ở trên thuốc giải làm gì.

Không phải chỉ là thế thôi sao, chuyện này có khó gì đâu?”
Nói xong, Long Minh Huệ liên giơ tay phải lên, giọng điệu nghiêm túc: “Hôm nay Long Minh Huệ tôi xin thề, nếu thuốc đưa cho Lục Khải Vũ không phải là thuốc giải thật, thì tôi sẽ không được chết tử tế, mãi mãi cũng sẽ không thể ở bên Sở Thần Dật!”
Sau khi dứt câu, cô bèn nhìn thẳng vào Lục Khải Vũ xuyên qua miếng mặt nạ hình mèo trên mặt: “Như vậy chủ tịch Lục đã vừa ý chưa?”.


||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Cô ta đã làm đến bước này rồi, thì Lục Khải Vũ cũng không lại nói gì nữa, bèn vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ ở phía sau, kêu đối phương đưa Sở Thần Dật đến đây.

Trên mặt Sở Thần Dật cũng giống cô ta, đang đeo miếng mặt nạ hình mèo.

“Sở Thần Dật!” Long Minh Huệ nhìn thấy ‘Sở Thần Dật thì âm thanh vô cùng kích động.

“Long Minh Huệ!” So với Long Minh Huệ, thì Sở Thần Dật lại hơi bình tĩnh hơn.

Lục Khải Vũ đứng ở phía sau Sở Thần Dật, tay nằm lấy tay vịn trên xe lăn: “Chúng ta một †ay giao người, một tay đưa thuốc”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.