9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 794: Biển Lửa





Nhưng cô ta hoàn toàn không cảm thấy hối hận.

Nếu không phải buôn lậu ma túy, làm thuốc độc thì sao cô ta có thể tích lũy tiền bạc, mua người, tạo ra cảnh tai nạn xe cộ không có sơ hở, giết chết hai kẻ kinh tởm trong vòng một năm chứ!
Làm sao cô ta có thể hại từng tên đàn ông biến thái kia trong vòng ba năm chứt Những tên đó, có người bị tàn tật không thể tự lo liệu cuộc sống sinh hoạt thường ngày; có người trơ mắt nhìn đứa con duy nhất của mình chết ngay trước mặt, sau đó cũng tuyệt vọng nhảy lầu theo.

Còn có người bị ly hôn, nhà tan cửa nát, nhìn con mình gọi người khác là bố.

Còn có người bị phán tù chung thân, sau đó, cô ta mua chuộc cai ngục, thế là anh ta chết thảm trong tù.

Để làm những thứ này đều cần tiền, có tiền mới có thể thỏa thích báo thù.

Sau này, cô ta thông qua Long Anh Vũ dính vào nhà họ Mộ.


Lúc đó, dù muốn thu tay lại nhưng mọi chuyện đã muộn, những kẻ kia cũng không cho phép cô ta dừng tay.

Tay cô ta đã nhuốm đầy máu tươi, có của kẻ thù, cũng có người vô tội.

Song, những việc này không đáng là bao.

Bởi vì tất cả mọi chuyện đều kết thúc, kết thúc rồi.

Rốt cuộc cô ta có thể giải thoát, rốt cuộc có thể hóa thành một cánh hoa lê rớt vào trong bức tranh của Sở Thần Dật, rơi vào lòng anh.

Đợi đến lúc cảnh sát tới nhà lớn nhà họ Long thì cả căn nhà trăm năm kia đã chìm trong biển lửa.

Ngọn lửa lớn thiêu rụi cổng rừng trúc của nhà lớn.

Không khí nóng rực bao trùm cả ngọn núi Thanh Khê.

Cảnh sát phụ trách nhiệm vụ truy bắt lần này thấy thế lửa sắp không thể khống chế nên nhanh chóng gọi cho phòng cháy chữa cháy của Hà Thành.

Có một người giúp việc vì quên lấy thẻ ngân hàng đành quay lại thì bị cảnh sát bắt giữ.

“Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi, tôi không biết gì hết!” Người giúp việc bị dọa nên hai tay ôm đầu, ngồi sụp xuống đất.

“Long Minh Huệ đâu? Cô ta có chạy ra không?” Cảnh sát kia đang nổi nóng.


Không điều tra đến Long Minh Huệ thì không sao, vừa mới tra thì phát hiện mấy vụ án mạng mấy năm trước của Hà Thành đều liên quan chặt chẽ đến cô ta.

Cấp trên đã ra mệnh lệnh khẩn, hôm nay phải bắt cho được cô ta.

Nếu để cô ta chạy thoát thì mình biết ăn nói sao với cấp trên!
“Không, không có chạy, cô chủ vẫn còn ở bên trong.”
Người giúp việc nôn nóng trả lời.

Long Uy ngồi trên xe cảnh sát liền nhảy ra ngoài, chật vật giữ chặt người kia bằng hai tay đã bị còng l: hả? Long Minh Huệ vẫn còn ở bên trong ư?”
Lúc này, nhà lớn nhà họ Long đã ngập trong biển lửa, cảnh sát đã mất quyền kiểm soát ngọn lửa, nết còn ở đó thì chắc chắn chết là cái chắc.

Anh ta chọc tức cô ta, hận cô ta nhưng mà…
Trong đầu Long Uy xuất hiện dáng vẻ trước kia của Long Minh Huệ.

“Uy ơi, chị vừa nhận được học bổng nè, em muốn quà gì.”
“Uy ơi, chúng ta lén đi chơi nhé.”
“Uy ơi, chị vừa dùng phần thưởng của hàng rong trước cổng trường đổi cho em kẹo sữa bò mà em thích nhất nè”

Dáng vẻ của Long Minh Huệ biến đổi từ người trưởng thành thành học sinh cấp hai rồi thành học sinh tiểu học, cuối cùng trở thành dáng vẻ hèn nhát khi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Tim Long Uy như bị ai đó đâm một nhát, đau đớn chết lặng.

Anh ta từ từ quỳ xuống trước nhà lớn nhà họ Long: “Chị ơi…”
Liễu Thanh Y biết trong lòng anh ta đang rất đau khổ, cô ấy lẳng lặng đứng bên cạnh rồi tựa vào người anh ta: “Long Uy à, anh đừng buồn, có lẽ đối với cô ta mà nói thì đây cũng là một sự giải thoát”
Cảnh sát giữ chặt người giúp việc hỏi: “Tại sao nhà lớn nhà họ Long lại cháy hả?”
Người giúp việc lắp ba lắp bắp trả lời: “Không, không biết, là cô chủ bảo chúng tôi, chúng tôi tưới xăng.

Sau đó, lại, lại đuổi chúng tôi đi”
“Ý của anh là Long Minh Huệ tự phóng lửa ư?”
Cảnh sát còn chưa nói xong thì từ đằng xa có một tiếng kêu thất thanh: “Long Minh Huệ ơi..”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.