9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 855: Không Được Đụng Đến Vết Thương Của Mẹ





Trong khu chung cư Ánh Trăng, sau khi tan học thì mấy đứa nhóc đáng yêu lập tức trở về, nhà họ Lục bắt đầu náo nhiệt hản lên.

“Mẹ”
“Mẹ ơi!”
Vừa vào tới nhà, mấy đứa nhóc vừa nhìn thấy Mạc Hân Hy đã lập tức tiến lên, bao vây xung quanh cô rồi.

Mạc Minh Húc làm anh cả nên trực tiếp bảo vệ trước mặt Mạc Hân Hy nói: “Vết thương trên người mẹ còn chưa tốt lên đâu! Các em lui về sau một chút, đừng để đụng đến vết thương của mẹ nha”
“Dại Vâng ạ!”
Mấy đứa nhỏ lập tức nghe lời gật đầu nói.


Vũ Tuệ và Mộc Lam tiến lên vịn đỡ cẩn thận cho Mạc Hân Hy ngồi lên trên ghế sô pha.

“Mẹ ơi, mấy ngày nay mẹ không có ở nhà, chúng con rất nhớ mẹ đó ạ!” Vũ Tuệ và Mộc Lam, mỗi đứa ôm một cánh tay của Mạc Hân Hy, cái đầu nhỏ dán lên trên cánh tay của cô, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên người của mẹ.

Ở bên kia Tư Nhã gấp tới độ xoay vòng vòng, cô bé cũng muốn ôm mẹ, thế nhưng hai em gái đều chiếm xong hai vị trí bên cạnh mẹ rồi, trên người mẹ còn có vết thương, cô nhóc làm sao bây giờ?
Cô bé gấp tới độ muốn khóc: “Mẹ, ôm Tư Nhã một cái với ạ”
Cô bé đứng trước mặt Mạc Hân Hy rồi vươn tay ra.

“Tư Nhã ngoan nào, tới đây, vết thương trên người của mẹ đã sắp khỏi rồi, không có vấn đề gì đâu” Cô đưa tay ôm Tư Nhã vào trong ngực của mình.

Đứng ở bên cạnh, Long Bách nhìn mẹ ôm ba cô em gái nhỏ thì có hơi hâm mộ nhìn Long Thiên rồi nói: “Anh, em cũng rất nhớ muốn em cũng ôm một cái thì làm sao bây giờ ạ?”
Long Thiên lườm cậu bé một cái: “Chờ em gái ôm xong thì chúng ta mới đi qua không được sao.”
Câu nói này khiến cho Long Bách mở to hai mắt nhìn qua: “Anh, anh cũng muốn được mẹ ôm nữa hả?”
Không phải anh vẫn luôn tự xưng là người có bệnh yêu thích sạch sẽ, không thích bất kỳ ai ôm hay đụng chạm mình hay sao? Bây giờ vậy mà anh ấy cũng muốn mẹ ôm, cậu có nghe lầm không đây?
Trên mặt của Long Thiên để lộ ra vẻ khó chịu, hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Anh chỉ ra sớm hơn em có mấy phút thôi, ai nói anh không còn là con nít hả?”
“Cái gì? Anh nói cái gì cơ?” Vẻ mặt Long Bách thể hiện ra giống như là bị sét đánh trúng vậy.

Đây là ông anh Long Thiên cao ngạo, lạnh lùng, thông minh, không dính khói lửa nhân gian của mình đây sao? Nhất định là cậu đã nghe lầm mà.

Ba cô nhóc nhỏ ôm Mạc Hân Hy líu ríu nói chuyện không ngừng nghỉ.


“Mẹ ơi, con nói cho mẹ biết nha, hôm nay chúng con có một giáo viên dạy văn mới tới đó ạ.

Cô ấy vô cùng xinh đẹp, nói tiếng phổ thông rất chuẩn, còn kể cho chúng con nghe rất nhiều câu chuyện thú vị nữa đó ạ!” Mộc Lam vô cùng hài lòng với cô giáo mới này.

Cảm giác của Vũ Tuệ và Mộc Lam đều khá giống nhau, đều cảm thấy cô giáo mới này vô cùng tốt.

“Đúng rồi đó! Cô giáo Hoàng giảng cho chúng con chuyện về cá chép cầu cứu trong băng, để chúng con phải hiếu thuận với bố mẹ của mình đấy Tư Nhã ôm cổ Mạc Hân Hy hùa theo nó mẹ ạI”.

Hiếu thuận với bố Đứng bên cạnh, Long Bách nói rõ điều mà ba em gái nói: “Cô giáo Hoàng còn giảng cho chúng con nghe chuyện xưa về Khổng Dung nhường lê, sau này có muốn ăn gì thì trước hết phải nhường cho mấy anh ăn đó nha.”
Đột nhiên Vũ Tuệ đứng dậy khỏi sô pha: “Dựa vào cái gì chứ? Em thấy mấy anh nhà người ta đều yêu thương cưng chiều em gái mình, che chở em gái này, nhưng cũng chỉ có anh, cả ngày còn đòi giành đồ ăn với bọn em, không hề giống anh chút nào”
Long Bách sờ sờ mũi, cau mày dùng tay chỉ vào Vũ Tuệ rồi nói: “Lục Vũ Tuệ, em còn có lương tâm không hả? Mỗi lần sau khi chạy bộ xong, anh đều mua cho em đồ ăn ngon, sao em quên rồi à?”
Vũ Tuệ bị cậu bé vạch trần trước mặt như vậy, rồi nhớ tới đúng là Long Bách cũng đối xử với mình không tệ, hơi ngại ngùng cầm theo cái túi trên ghế sô pha rồi nói: “Em đi làm bài tập đây”

Nói xong thì lập tức chạy lên tầng hai.

Hình như anh sáu đang tức giận, bây giờ vẫn không nên trêu chọc anh ấy thì hơn, nếu không may anh ấy không theo mình chạy bộ thì toi, không cho mình đồ ăn nữa, vậy thì đúng quá lỗ rồi.

Mộc Lam và Tư Nhã thấy Vũ Tuệ lên tầng, thì cũng vội vàng chạy theo, cầm cặp sách của mình lên rồi nói: “Mẹ ơi, tụi con đi làm bài tập đây ạ”
Long Bách bước một bước dài lên, trực tiếp ngăn cản đường đi của Vũ Tuệ: “Lục Vũ Tuệ, em nói chuyện cho rõ ràng rồi hãy đi”
Vũ Tuệ lộ ra một nụ cười ngọt ngào rồi nhìn về phía cậu, giọng điệu vô cùng mềm mại: “Anh sáu à, em sai rồi còn không được hả? Trên thế giới này anh là người anh tốt nhất”
Một câu nói thành công đánh tan tức giận đầy mình của Long Bách.

Cậu bé gãi gãi đầu, ngược lại hơi ngượng ngùng nói: “Em biết vậy là tốt, đi làm bài tập đi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.