9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 857: Anh Cười Gì





Cậu bé nói ra lời cực kỳ khí phách, sau khi nói xong lời lẽ hợp tình hợp lý, Mạc Hân Hy còn chưa kịp nói chuyện! Mạc Minh Húc đã nhịn không được cười thành tiếng.

“Anh cả, anh cười cái gì vậy?” Long Bách tức giận trừng mắt nhìn Mạc Minh Húc.

“Long Bách à, là anh cười em thật sự không biết tự lượng sức mình”
Mạc Minh Húc chỉ chỉ cái bụng nhỏ tròn vo của cậu ta châm chọc không thương tiếc.

“Trước tiên chúng ta không nói tới diện mạo, chỉ nói dáng người đi, em nhìn trong video Mạc Vũ Lý xem, dáng người cao ráo biết bao, cân xứng biết bao, em nhìn lại em xem, với cái bụng nhỏ này người ta không biết còn tưởng rằng em đang nhét một trái dưa hấu nhỏ ở bên trong ấy chứt”
Nói xong, Mạc Minh Húc còn cố ý duỗi tay sờ sờ cái bụng nhỏ của Long Bách.


Long Thiên cũng châm chọc theo: “Long Bách, anh khuyên em vẫn nên từ bỏ đi, ngũ âm của em không được đầy đủ, ca hát chạy nhảy cũng bình thường.

Không có khả năng trở thành Mạc Vũ Lý thứ hai đâu.”
Long Bách thở phì phò trừng mắt nhìn hai ông anh trai: “Hai anh, hai anh làm sao biết em không thể làm được chứ! Nếu bố mẹ chịu chỉ tiền cho em học lớp vũ đạo, lớp thanh nhạc, em bảo đảm, trong tương lai chắc chắn sẽ nổi danh hơn thằng nhóc Mạc Vũ Lý này nhiều”
Đối với sự tự tin của con trai, Mạc Hân Hy vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu bé: “Con thật sự muốn học vũ đạo và thanh nhạc sao? Con nghĩ kỹ chưa, nếu chắc chắn rồi, mẹ sẽ thương lượng với bố con.

Chỉ có điều, không thể bỏ dở nửa chừng, cho dù có khó khăn cỡ nào cũng phải luôn kiên trì thực hiện đó!”
Long Thiên cầm lấy cái điều khiển từ xa trên bàn trà, thoát khỏi video của Mạc Vũ Lý, chọn đại một cái tiết mục trên kênh địa phương.

“Mẹ à, từ nhỏ đến giờ trong miệng Long Bách không có một câu nói thật, làm chuyện gì cũng luôn bỏ dở nửa chừng, tốt nhất mẹ không nên tin tưởng em ấy!” Cậu bé không thương tiếc mà bóp chết ý tưởng không thực tế của em trai.

“Anh, anh có phải là anh trai của em hay không vậy”
“Chính bởi vì anh là anh trai của em, nên mới không muốn nhìn thấy em lầm đường lạc lối, đừng lãng phí thời gian, Long Bách, từ nhỏ anh và em cùng nhau lớn lên, hiểu em rõ nhất đó”
“Mẹ, mẹ xem anh năm bắt nạt con kìa!” Biết chính mình không nói lại Long Thiên, Long Bách đành phải ôm lấy Mạc Hân Hy nhỏng nhẽo.


Mạc Minh Húc đứng ở một bên nhìn cậu bé, đưa ra một cái ý kiến đúng trọng tâm: “Như vậy đi, em cứ viết một phần giấy cam đoan trước, bảo đảm rằng sau khi đăng ký lớp học cho em xong, cho dù vất vả thế nào, cũng đều sẽ không lùi bước, nói như vậy, thì không chừng mẹ và bố sẽ xem xét một chút.”
Long Thiên cầm lấy một quả quýt trên bàn trà lột một miếng liếc em trai một cái: “Trước khi viết giấy cam đoan, thì hãy thực hiện lời hứa nấu cơm cho mẹ trước đi, làm việc nhà làm xong rồi lại nói”
Long Bách chán nản: “Anh, anh có còn là người từ nhỏ cùng chung hoạn nạn, cùng nhau lớn lên anh trai của em không vậy”
“Chính vì từ nhỏ đã cùng em lớn lên bên nhau, nên mới không muốn em đi đường vòng, nhanh chóng vô bếp giúp dì Tô Cẩm đi, thực hiện xong lời hứa trước đó rồi tính tiếp!”
Long Thiên chỉ chỉ phòng bếp, và dáng vẻ bận rộn của Tô Cẩm.

Long Bách bĩu môi, giấy giụa một lát, quay đầu đi vào bếp: “Không phải chỉ là hỗ trợ thái rau làm việc nhà thôi sao? Ai mà lại không biết chứ!”
Nhìn bóng dáng tức giận của Long Bách, Mạc Hân Hy bất đắc dĩ nhìn Long Thiên và Mạc Minh Húc: “Hai đứa các con đó, đừng có lúc nào cũng đả kích lòng tin của em trai như vậy, nó có ước mơ thì đây là chuyện tốt mà!
“Mẹ, chính vì ước mơ của em ấy không quá thực tế.

Hồ Ly Huyền Sắc, Mạc Vũ Lý từ khi xuất viện năm ba tuổi, đã bị bà mẹ Mạc Tình của cậu ta sắp xếp một quy trình huấn luyện rất ác liệt, không tới bốn năm, đàn dương cầm đạt cấp sáu, đàn ghi-ta, kỹ thuật nhảy đẳng cấp, thư pháp mạnh mẽ đẹp mắt, sáng tác nổi danh trong nước, thơ nhà Lý nhà Trần mọi thứ đều thông thạo”
“Mẹ, mẹ nghĩ xem, không tới bốn năm, mà đạt nhiều giải thưởng như vậy, mỗi ngày của cậu ta sẽ trôi qua thế nào.


Long Bách làm sao có thể chịu được nỗi khổ sở như vậy”
Long Thiên rất lý trí, bình tĩnh phân tích cho Mạc Hân Hy.

Mạc Minh Húc bổ sung nói: “Đúng vậy, mẹ à, mẹ đừng thấy lúc nãy cậu ta vừa mới hát bài “Phiền muộn năm bảy tuổi” dí dỏm, hài hước ra sao, đó chính là sự phản kháng bất lực nhất của cậu ta đối với cuộc sống tàn khốc này!”
“Con nói Mạc Vũ Lý ba tuổi xuất viện là có ý gì?” Mạc Hân Hy nhìn thẳng Long Thiên.

Nếu bé trai hôm nay cô gặp được chính là Mạc Vũ Lý, thì tại sao cậu bé lại nói chính mình sinh đủ tháng, vô cùng khoẻ mạnh, chưa từng đến bệnh viện!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.