9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 862: Chân Thành



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vừa nói cậu vừa ngoan ngoãn cúi đầu trước Long Thiên, thái độ rất chân thành.

Sau khi xin lỗi xong, cậu lại chạy bếp để giúp Tô Cẩm nấu ăn.

Long Thiên nhìn bóng lưng của cậu thì cong môi môi, thằng nhóc này bỏ cuộc nhanh như vậy thật là chẳng thú vị gì cả.

Mạc Hân Hy ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy rõ ràng suy nghĩ của hai đứa con trai, cô xoa xoa huyệt thái dương của mình, mặc dù cô cảm thấy những ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng náo nhiệt, ngày càng đặc sắc, càng ngày càng khiến hai vợ chồng họ đau đầu, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Các con đều ở bên cạnh, mỗi ngày đều ồn ào náo nhiệt, cuối cùng thì Long Thiên cũng không còn già trước tuổi nữa, có những đứa trẻ bảy tuổi này cũng là chuyện tốt.

“Bố, con vừa xem tin tức.

Có đúng là Mộ Dung Lãnh Nhu đang muốn thâu tóm Tập đoàn Long Uy không?” Long Thiên nằm trong vòng tay của Lục Khải Vũ, khẽ hỏi.

Dù thế nào đi nữa, Long Uy mãi mãi là anh cả của bọn nhỏ, nếu như Tập đoàn Long Uy xảy ra chuyện thì cậu và Long Bách sẽ không bao giờ chịu đứng yên.


Lục Khải Vũ gật đầu: “Đúng vậy, hôm qua khi đến Hà Thành, cô ta đã liên hệ với một số cổ đông lớn của Tập đoàn Long Uy.

Lần này, tập đoàn Long Uy có lẽ là…”
Anh không cần phải nói phần còn lại nữa.

Chiều nay, công ty của họ cũng đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp về vấn đề này.

Bây giờ tất cả công việc an ninh của Lục Thị đều do Tập đoàn Long Uy phụ trách, nếu Mộ Dung Lãnh Nhu thực sự mua lại Tập đoàn Long Uy thì liệu sự hợp tác giữa họ có tiếp tục hay không là một vấn đề rất quan trọng.


Nhìn vẻ mặt của anh, Long Thiên nhanh chóng hiểu rằng lần này Tập đoàn Long Uy thực sự gặp phải một khó khăn rất lớn.

Cậu bé cúi đầu suy nghĩ một chút: “Bố, con muốn đi gặp anh cả”
Lục Khải Vũ cúi đầu nhìn đứa con trai trong lòng mình, trên khuôn mặt gầy gò của cậu bé lộ ra vẻ bình tĩnh cùng với trí tuệ bất phàm.

“Long Thiên, con…” Anh còn chưa kịp nói xong thì bị Long Thiên đã cắt ngang.


“Bố, nếu như không có anh hai thì sẽ không có Long Bách và con.

Bây giờ, Tập đoàn Long Uy đang gặp khó khăn, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Con không thể đứng nhìn công việc kinh doanh mà người anh lớn đã dày công xây dựng bị nhà Mộ Dung mua lại được” Giọng điệu của cậu bé rất chắc chắn và mạnh mẽ.

Lục Khải Vũ biết rõ tính tình của cậu, vậy nên anh không nói gì cả, từ sô pha đứng lên: “Đi thôi, bố đưa con đi gặp Long Uy”
Năm đó Long Uy đã cứu hai đứa con trai của anh, Lục Khải Vũ không phải là một người vô ơn, nếu có thể thì anh tuyệt đối sẽ không đứng im nhìn mọi chuyện xảy ra.

Mạc Hân Hy không cần hỏi cũng biết trong lòng hai bố con họ đang nghĩ gì.

Cô đứng dậy rồi la lên: “Em cũng đi nữa!”
Hai người đàn ông một lớn một nhỏ quay đầu lại nhìn cô, đồng thời nói: “Trên người em mẹ đang bị thương, không được đi!”
Sau khi nói xong, Lục Khải Vũ và Long Thiên không khỏi mỉm cười với nhau.

Vui vẻ vì sự tâm đầu ý hợp của hai bố con.

Mạc Hân Hy bất lực lắc đầu: “Vậy hai người nhớ về sớm ăn cơm nhé!”
“Anh biết rồi, em ăn trước đi, bảo Tô Cẩm để lại cho anh một chút là được rồi”
Nói xong, Lục Khải Vũ nắm tay Long Thiên bước ra khỏi nhà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.