9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 881: Đáng Chết





Lúc này Mạc Hân Hy mới thoát khỏi sự phẫn nộ cùng cực.

Cô nhìn tay của mình, lại nhìn khuôn mặt kinh hãi đang không ngừng run rẩy của Hoàng Bảo Mai.

Vừa rồi cô thế mà suýt nữa là bóp chết Hoàng Bảo Mai.

Chỉ là, cô hoàn toàn không hối hận về hành vi mất khống chế của mình.

Hoàng Bảo Mai đáng chết.

Nhưng mà, nếu chỉ bóp chết như vậy thì thật dễ dàng cho bà ta.


Năm đó Nhị Bảo mới một cái trăng tròn đã bị cô ta dùng roi da đánh một buổi tối, sau đó còn bị ném vào chuồng chó nữa!
Nếu cứ giết Hoàng Bảo Mai như vậy, thật là quá nhẹ nhàng đối với bà ta rồi.

Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng Bảo Mai, ánh mắt lạnh băng vẫn tràn ngập hận thù: “Hoàng Bảo Mai, bà thật sự không nhận ra tôi là ai ai?”
Hoàng Bảo Mai sợ hãi lui về phía sau vài bước, giơ điện thoại trong tay lên: “Tôi, tôi quản cô là ai làm gì, tôi nói cho cô biết, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến nhanh thôi”
Nói xong, bà ta chỉ đám người đứng xem náo nhiệt xung quanh: “Bọn họ đều là nhân chứng, vừa nãy cô muốn bóp cổ tôi.

Bọn họ đều nhìn thấy”
Người xung quanh đều nhìn rõ ràng rành mạch chuyện vừa rồi, chỉ là không có cái nhìn tốt về thái độ ngạo mạn của Hoàng Bảo Mai.

Bây giờ nghe thấy bà ta nói như vậy, lại nghe thấy cảnh sát sắp tới, ai cũng không muốn kéo phiền toái vào người, thế nên tất cả đều tản đi.

Hoàng Bảo Mai thấy tình hình như vậy, bà ta vội giữ chặt một người qua đường vừa đứng xem chuyện: “Các người đừng đi, đợi cảnh sát đến thì làm chứng giúp tôi, tôi cho cô tiền, cô muốn bao nhiêu tôi sẽ cho bất nhiêu.”
Người qua đường kia nhìn bà ta một cái sau đó đẩy bà ta ra: “Có tiền thì giỏi lắm đấy à! Vừa nãy bà cậy thế ức hiếp người.

Nếu để tôi làm chứng, tôi chỉ biết ăn ngay nói thật mà thôi”
Hoàng Bảo Mai xám xịt mặt mày, chỉ có thể thở phì phì thả người này ra.

Mạc Hân Hy đi đến phía sau bà ta, kéo con chó trong tay Lý Duy Lộc vào lòng mình.

“Nghe nói cô rất thích chó con” Lúc này cô đã khôi phục bình tĩnh.


Thù của Nhị Bảo, cô nhất định sẽ báo, chỉ là đánh Hoàng Bảo Mai đơn giản như vậy hoàn toàn không giải được mối hận trong lòng cô.

Cô nhất định phải làm cho Hoàng Bảo Mai trả giá đắt vì năm đó đã ngược đãi Nhị Bảo.

Hoàng Bảo Mai đề phòng lùi về sau vài bước, vô thức che cổ lại: “Cô, cô có ý gì?
Mạc Hân Hy nhét con chó vào ngực bà ta, cố gắng áp chết xúc.

động muốn giết đối phương trong lòng lại: “Vừa rồi bà đánh em tôi, tôi cũng đánh bà rồi, còn về chó, nó chỉ là con súc sinh, không hiểu chuyện, cho nên tôi trả nó lại cho bà, chúng ta hòa nhau, được không?”
“Hòa nhau sao?” Hoàng Bảo Mai ôm lấy con chó của mình, nghe thấy Mạc Hân Hy nói vậy thì tưởng mình báo cảnh sát khiến bọn họ sợ hãi.

Bà ta lập tức cao ngạo trở lại: “Cô cho rằng cô là ai? Hoàng Bảo Mai tôi là ai, chính là con gái cả nhà họ Hoàng, nhà họ Hoàng rất quan trọng đối với tập đoàn nhà họ Lục, đối với Hà Thành, một đứa nhà quê như cô ta cũng dám đánh đồng với tôi?”
Mạc Hân Hy không khỏi muốn vỗ tay cho sự ngu dốt của bà ta.

“Vậy bà muốn thế nào?” Cô hỏi.

Hoàng Bảo Mai nghĩ bọn họ thật sự sợ hãi, trong lòng càng đắc ý, bà †a sửa sang lại quần áo trên người mình, ngẩng đầu nói: “Ba người quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, dập đầu xin lỗi Hàm Hàm của tôi, như vậy tôi sẽ nói giúp các người vài câu trước mặt cảnh sát.


Nếu không các người chờ ngồi tù đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo ngu xuẩn của Hoàng Bảo Mai, rốt cuộc Mạc Hân Hy cũng biết vì sao con cháu cán bộ cao cấp kia nhất định phải ly hôn với bà ta.

Người phụ nữ như vậy, quả thật làm cho người ta phát chán ngán!
“Hoàng Bảo Mai, chẳng lẽ cô không cảm thấy nhìn tôi quen mắt à?”
Mạc Hân Hy lại bước từng bước về phía trước, nhìn chằm chằm bà ta.

“Cô..” Nghe được lời của Mạc Hân Hy, trên mặt Hoàng Bảo Mai hiện lên vẻ nghỉ hoặc.

Bà ta nhìn chằm chăm khuôn mặt được trang điểm trang nhã của Mạc Hân Hy, không biết vì sao, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh hôn lễ của Lục Khải Vũ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.