9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 883: Vì Cô Ấy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lý Duy Lộc vừa kinh ngạc vừa quay đầu nhìn qua cô: “Hân Hy, em muốn làm gì?”
Nói thế nào thì nhà họ Hoàng cũng là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Lục thị, Hoàng Bảo Mai tuy kiêu ngạo và vô lý.

Tuy nhiên, cũng không cần tới phải giám sát 24/24, mà còn phải chuẩn bị nhân lực nữa.

Theo sự hiểu biết của anh ấy về Mạc Hân Hy, vẻ mặt và quyết định bây giờ của cổ là muốn có thể trói buộc hoạt động của Hoàng Bảo Mai bất cứ lúc nào.

Trong trường hợp này, nó sẽ là khó tránh khỏi từ một việc trong nhà biến thành chuyện lớn mất!
Nếu không may khiến nhà họ Hoàng khó chịu, điều đó sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho Lục Khải Vũ mà thôi.

Bây giờ, chuyện của tập đoàn Long Uy vẫn chưa được giải quyết, nếu xảy ra xung đột và tranh đấu trong nội bộ Lục thị nữa thì sẽ thực sự nguy hiểm đến tính mạng mất.

Dường như Tô Cẩm cũng cảm nhận được điều gì đó, cô ấy năm lấy cánh tay của Mạc Hân Hy, trong lòng cô ấy trào dâng lên một cảm giác ấm áp và cảm động.

Cô ấy không ngờ rằng, Mạc Hân Hy sẽ vì cô ấy mà không tiếc xúc phạm tới cổ đông lớn của Lục thị.


Trên đời này, từ khi mẹ cô ấy qua đời, không có ai gìn giữ, bảo vệ cô ấy tới mức như thế này.

“Chị Hân Hy, mọi người vừa trút giận cho em, bây giờ em cũng ổn cả rồi.

Thực sự không cần phải nhắm vào Hoàng Bảo Mai kia nữa đâu”
Vừa nói, hốc mắt Tô Cẩm vừa đỏ lên.

Ngay cả giọng nói cũng có âm mũi nằng nặng.

Mạc Hân Hy liếc cô ấy một cái liền biết cô ấy đã hiểu lầm, sau khi mở cửa xe ngồi vào, cô mới näm lấy tay của Tô Cẩm rồi nói: “Tô Cẩm, chúng ta đã ở bên nhau cũng được một khoảng thời gian rồi, trong lòng tôi vẫn luôn coi cô như em gái ruột của mình.

Cô bị ức hiếp, đương nhiên là tôi sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn”
Nói tới đây, cô hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lý Duy Lộc đang ngồi ở vị trí ghế lái nói: “Dù tôi đã phái người theo dõi Hoàng Bảo Mai và cố ý nhắm vào cô ta, nhưng cũng không phải vì chuyện vừa rồi”
Lý Duy Lộc và Tô Cẩm đồng thời đều thấy sửng sốt.

“Không phải là vì chuyện vừa rồi xảy ra sao? Chẳng lẽ trước đó em và Hoàng Bảo Mai có khúc mắc gì sao?” Lý Duy Lộc cau mày nhớ lại, hình như hôm nay là lần đầu tiên cô tiếp xúc với người nhà họ Hoàng cũng là lần đầu nhìn thấy Hoàng Bảo Mai.



xác, nhưng cô ấy lại có những nguyên tắc và điểm mấu chốt nhất định của mình.

Trên thế giới này, phần lớn những chuyện có thể khiến cô hận thù mà đưa ra quyết định dứt khoát như vậy đều có liên quan đến chín đứa trẻ kia.

Giờ đây, cô đã tìm lại được tám đứa bé, tám đứa nhỏ này không đứa nào có mối liên hệ nào với nhà họ Hoàng, nhưng mà hôm nay cô lại nói ra những lời như vậy.

Tóm lại cũng chỉ có một khả năng Hoàng Bảo Mai này có liên quan đến chuyện của Nhị Bảo năm đó.

Chẳng lẽ?
Vẻ mặt anh ta lập tức trở thành kinh ngạc: “Chẳng lẽ Hoàng Bảo Mai là người mua lại Nhị Bảo và còn ngược đãi cậu bé hay sao?”
Mạc Hân Hy đau lòng nhắm mắt lại, dựa vào ghế sau, khóe mắt trượt xuống từng dòng lệ, cô yên lặng gật đầu.

Nhưng cô không muốn giải thích thêm, bởi vì chuyện năm xưa Nhị Bảo bị hành hạ, cô vốn dĩ không dám nghĩ tới nữa, nhớ tới đây là đủ khiến cô cảm thấy đau đớn, không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

“Mẹ! Thảo nào vừa rồi suýt chút nữa em đã giết chết Hoàng Bảo Mai đó.

Lý Duy Lộc tức giận vỗ mạnh một cái lên tay lái, sau khi nói xong mới nhận ra lời mình vừa nói quá thô tục, hơi ngượng ngùng quay lại nhìn Tô Cẩm.

“Cái này, Tô Cẩm, cô đừng để ý nha, vừa rồi tôi quá tức giận thôi”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.