9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 887: Mời Ăn Sô Cô La



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Một tiết học vất vả trôi qua cuối cùng cũng tan học, Mạc Vũ Lý nhìn chằm chằm vào các cô bé Vũ Tuệ và Mộc Lam.

Ba cô bé vừa định lôi kéo tay nhỏ chuẩn bị đi toilet, ở trên hành lang trong trường học, bị Mạc Vũ Lý cản lại.

Cậu nghiêng người dựa vào lan can trên hành lang, thảnh thơi lắc lắc cái tóc của mình, sau đó ánh mắt quyến rũ nhìn về phía ba cô bé: “Các em gái xinh đẹp, anh mời bọn em ăn sô cô la được chứ?”
Nói xong, cậu móc từ trong túi ra, sáng sớm hôm nay đã cố ý đi mua sô cô la sữa đắt nhất ở siêu thị.

Sau đó, rất có lòng đi tới trước mặt của ba cô bé: “Anh đã ăn thử rồi, đây là loại sô cô la ngon nhất đó.”
Vũ Tuệ nhìn sô cô la được đưa tới, đúng là nhãn hiệu ngày thường cô bé thích ăn nhất, nhịn không được nuốt nước miếng.

“Em gái xinh đẹp này, cầm lấy, đây là anh cố ý mua tới để tặng cho bọn em đó.

Không biết tại sao, lúc anh nhìn thấy ba đứa bọn em liền cảm thấy vô cùng thân thiết, rất muốn được chơi chung với bọn em đó!”
Một lần nữa cậu lại đem sô cô la trong tay đưa tới trước mặt ba cô bé.


Cậu nhìn ra được, em gái nhỏ bụ bẫãm vẫn luôn nuốt nước miếng, chắc chắn sẽ nhịn không được mà nhận lấy.

Cậu vẫn luôn luôn tự tin đối với sức hấp dẫn của chính mình.

Có điều, ba cô bé xinh đẹp trước mặt còn chưa có duỗi tay! Đột nhiên ở một bên có một bàn tay béo múp nhanh nhẹn vươn ra, trong nháy mắt liền lấy đi mất ba thỏi sô cô la còn sót lại trong tay cậu.

Mạc Vũ Lý thở phì phò ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Long Bách, Mạc Minh Húc và Long Thiên vẻ mặt đắc ý nhìn cậu.

Long Bách lấy ba thỏi sô cô la trong tay chia cho Mạc Minh Húc và Long Thiên.

“Bạn học mới mời sô cô la, hai người cũng nếm thử xem sao”
Nói xong, ba người làm trò trước mặt bạn học Mạc Vũ Lý đem sô cô la mở ra, nhét vào trong miệng.

“Ừm, đúng là không tệ, đây là sô cô la do người ở nước ngoài đi về mua cho nên ăn khá ngon đó, có phải vậy không, anh cả” Long Thiên cố ý “chẹp chẹp” miệng nói.

Thực tế Mạc Minh Húc vẫn luôn không thích ăn mấy cái loại đồ ăn ngọt ngấy thế này, cậu cau mày lắc đầu: “Anh cảm thấy mùi vị này chẳng ra làm sao cả”

Long Thiên tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, còn không ngon bằng cái mà lần trước dì Tô Cẩm mua nữa lài”
Mạc Vũ Lý cứ như vậy trơ mắt nhìn sô cô la mà cậu mua dùng để lấy lòng em gái xinh đẹp bị ba cái tên nhóc đáng giận này ăn mất.

Cậu tức đến phồng má.

“Các cậu, các cậu cũng quá không biết xấu hổ rồi.

Đây là đồ ăn tôi tặng cho em gái xinh đẹp, các cậu thật quá đáng!”
Cậu thấy được, em gái xinh đẹp bụ bẫãm kia rõ ràng rất muốn ăn sô cô la! Đây là một cơ hội tốt biết bao, nhưng mà lại bị ba thằng nhóc ranh này làm rối loạn.

Long Bách bước lên đẩy cậu một cái, ánh mắt khinh thường nói: “Sao đây, mới tới, mà sao cậu lại nhỏ mọn như vậy, còn không phải chỉ là một thỏi sô cô la thôi sao! Ăn rồi thì thế nào!”

: “Yeah, vẫn là anh Sáu thương bọn em nhất”
Nói xong, cô bé thích thú ôm cổ của Long Bách, hôn “bẹp” một cái lên trên mặt của Long Bách.

Tư Nhã và Mộc Lam cũng bước lên mỗi bên một người kéo kéo Long Bách.

Mộc Lam làm nũng: “Anh Sáu, anh bất công, chỉ đưa mỗi Vũ Tuệ đi mua đồ ăn ngon, mà không đưa bọn em theo”
Tư Nhã cũng dẩu cái miệng nhỏ: “Anh Sáu, bất công”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.