9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 890: Ngứa Đòn





Hoàng Ánh Tuyết có lẽ đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cậu nhóc Mạc Vũ Lý thực sự ngứa đòn lắm luôn.

Tuy nhiên, cô ấy chỉ chỉ phê bình anh em nhà Mạc Minh Húc vài câu, sau đó để bọn trẻ quay trở lại lớp học.

Nhìn thấy Hoàng Ánh Tuyết dễ dàng để những đứa trẻ đã đánh mình vào lớp học, Mạc Vũ Lý ngước lên với vẻ mặt đầy bất mãn và ngạc nhiên.

“Mợ ơi, con bị đánh đau thế này mà mợ không xót không thương con, chỉ mắng anh em họ có mấy câu thôi sao?”
Hoàng Ánh Tuyết nhìn cậu chằm chằm: “Vậy thì con muốn thế nào đây.


Nếu người khác nói mẹ con là đồ con heo, chẳng nhẽ con lại không tức giận sao?”
“Con, không phải lúc đó con chỉ buột miệng nói thôi sao?” Lúc này, Mạc Vũ Lý mới nhận ra rằng những gì mình vừa nói có hơi quá đáng, cúi găm đầu xuống.

“Con chỉ buột miệng nói thôi à? Vậy con bị đánh cũng không sai đâu.

Mợ hi vọng sau bài học này thói quen ăn nói của con sẽ cẩn thận một chút”
“Làm sao con có thể không để ý được chứ, mẹ bọn họ đẻ một lần sáu đứa con? Mợ à, lần đầu tiên nghe đến chuyện này mợ chẳng sốc còn gì!” Mạc Vũ Lý vẫn gân cổ lên cãi biện minh cho mình.

Hoàng Ánh Tuyết nghiêm nhìn cậu ta: “Mạc Vũ Lý, để mợ nói cho con biết, con người ấy à, phhải học cách kiềm chế cảm xúc của mình, không nên vì một số chuyện bé như con kiến mà làm ầm lên.

Bố của bọn trẻ là chủ tịch tập đoàn Lục thị đấy, con không xem tin tức sao? Mẹ của bọn trẻ đã sinh chín đứa trẻ trong một lần sinh, chứ không phải là sáu”
Lời nói của Hoàng Ánh Tuyết khiến Mạc Vũ Lý ngẩn ra, miệng cậu há to ra, đủ để nhét một quả trứng nhỏ vào.

Đờ đẫn một hồi lâu, cậu khiếp sợ kêu lên: “Vãi chưởng! Sinh chín đứa con một lần, người này có phải là người không đấy!”
“Mạc Vũ Lý, à không Mạc Huyền Tinh, sao con ngoác cái mồm nói to như vậy hả?” Hoàng Ánh Tuyết trừng mắt lườm cậu, sau đó nhìn về phía sau phòng học.

Mạc Vũ Lý vội vàng che miệng, sợ hãi: “Quá sốc, con lỡ miệng, lỡ miệng”
Hoàng Ánh Tuyết không buồn nói chuyện với cậu nữa, chỉ vào phòng học phía sau lưng: “Đã đến giờ vào lớp rồi, vào học đi!”
Mạc Vũ Lý ôm lấy cánh tay cô, giọng nói có chút ấm ức: “Mợ xinh đẹp, đi học chẳng vui chút nào, con không muốn đi học nữa”
Hoàng Ánh Tuyết đẩy cậu ra, không nói nhiều lời, trực tiếp lấy thoại từ trong túi ra: “Được rồi, bây giờ sẽ gọi cho mẹ con, nói với ¡ ấy rằng con đang ở chỗ mợ, để chị ấy đến đón con về”

Cô thật sự chán ngấy thằng nhóc này, nên để cho tên Mạc Vũ Lý này mau chóng biến càng nhanh càng tốt.

Mạc Vũ Lý thấy lần này Hoàng Ánh Tuyết có vẻ sẽ làm thật, cậu giật lấy điện thoại di động của cô.

“Mợ ơi, à không, cô giáo Tuyết ơi, con đang nói đùa với cô ấy mà!
Cô đừng nóng giận nhé, con sẽ vào phòng học ngay đây”
Dứt lời, sau khi cậu chắc chắn rằng cuộc gọi vừa rồi chưa được thực hiện, sau đó cẩn thận trả lại điện thoại cho Hoàng Ánh Tuyết.

Rồi sau đó cậu bé khập khiễng bước vào lớp.

Cô bạn cùng bàn Bạch Ức Chỉ nhìn thấy cậu như vậy, ánh mắt thương cảm: “Ôi chao, sao anh em họ độc ác như vậy! Nhìn cậu đau quái”
Sau đó, cô bé lấy một quả trứng gà trong túi ra và đưa cho Mạc Vũ Lý.

Mạc Vũ Lý khó hiểu nhìn cô bé: “Cậu làm sao vậy? Bây giờ tớ không đói, cũng không muốn ăn trứng”

Bạch Ức Chi mỉm cười, chiếc răng cửa bị thiếu của cô bé khiến Mạc Vũ Lý bất giác rùng mình, cậu tránh sang một bên.

“Buổi sáng tớ không có thời gian để ăn sáng cho nên mẹ tớ mang trứng đến cho tớ.

Mặt cậu bị thương, xoa trứng lên mặt sẽ bớt đau đó.”
Vừa nói, Bạch Ức Chi vừa vươn thẳng bàn tay nhỏ bé của mình ra, cầm quả trứng lăn nhẹ lên hốc mắt sưng vù của Mạc Vũ Lý.

Quả trứng vẫn luôn giữ trong túi của cô bé, xoa lên mặt Mạc Vũ Lý một chút hơi ấm, mà cậu thực sự cảm thấy mặt mình không đau đến thế.

“Để tớ tự mình làm” Cậu hơi xấu hổ khi cứ để một bé gái tiếp tục xoa vết thương trên mặt mình, vội vàng nhận lấy quả trứng trên tay Bạch Ức Chỉ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.