Lời nói bóng gió sặc mùi cao ngạo rất đàn bà ngay lập tức khiến Ralston bực mình. Dù vậy, anh vẫn thong thả ngồi xuống chiếc ghế bành bọc vải hoa sặc sỡ trong phòng thay đồ của Nastasia Kritikos và không lộ ra sự cáu bẳn của mình. Anh quen người đàn bà này đủ lâu để biết cô ta sẽ khoái trí nếu biết cô ta khiêu khích được anh.
Ralston ném ánh nhìn trĩu nặng về phía người đàn bà đang bước đến bàn trang điểm và bắt đầu xõa tóc, một hành động anh đã thấy hàng tá lần trước đây. Hầu tước ngắm nhìn cô ả: ngực phập phồng do sự gắn sức ca hát gần ba giờ đồng hồ liên tục, hai má ửng hồng đánh dấu niềm vui trong màn trình diễn, đôi mắt lóng lánh ra hiệu cho sự chờ đợi phần kế tiếp trong buổi tối mà cô ta rõ ràng tin tưởng là sẽ mệt nhoài trong vòng tay anh. Lúc trước anh đã từng thấy sự kết hợp cảm xúc dâng trào ở cô ca sĩ này - nó lúc nào cũng khuấy động anh đến một trạng thái phấn khích cực độ.
Tuy nhiên, tối nay, anh thản nhiên như không
Hầu tước đã đấu tranh với ý nghĩ tảng lờ lời nhắn của cô ta và tiếp tục ở lại nghe hát cho đến cuối buổi diễn rồi rời khỏi cùng gia đình theo đúng kế hoạch. Vậy mà sau cùng lời nhắn kia đã cho anh thấy rõ cô ca sĩ opera không phải một kẻ khôn ngoan. Anh sẽ phải vạch rõ mối quan hệ mới mẻ của họ một cách dứt khoát hơn.
Ralston nghĩ lẽ ra nên biết cô ta sẽ không dễ dàng bị cho ra rìa như thế, lẽ ra phải biết lòng tự tôn của cô ta không cho phép điều đó. Giờ mọi chuyện đã lộ rõ rồi.
“Anh đến để nói em biết lời nhắn tối nay sẽ là cái cuối cùng.”
“Em không nghĩ vậy”, cô ta nũng nịu khi lọn tóc cuối cùng cũng buông lơi xuống bờ vai như một tấm vải phiêu bồng. “Anh thấy đó, nó thành công đây chứ.”
“Lần tới sẽ không thành công.” Tia nhìn xanh dương lạnh lẽo hằn sâu thêm sự thật trong lời nói.
Nastasia nghiền ngẫm dáng anh trong gương khi một hầu gái âm thầm bước đến cởi chiếc váy tinh xảo mà nàng ca sĩ opera đã mặc trong buổi diễn. “Nếu tối nay anh không đến vì em, Ralston, vậy vì lẽ gì anh lại ở đây? Anh ghét cay ghét đắng opera, anh yêu. Vậy mà đêm nay mắt anh không hề rời khỏi sân khấu.”
Vì tự nhận mình là một nghệ sĩ, Nastasia luôn đặc biệt để ý đến khán giả của mình. Anh thường ngưỡng mộ khả năng ghi nhớ chính xác vị trí của một thành viên nhất định trong giới quý tộc bên trong nhà hát của cô ta - cô ta luôn chú ý và biết những ai đang chăm chú xem trình diễn qua cặp kính, hay người nào chuồn khỏi nhà hát khi buổi diễn mới đi được nửa đường, hay sự phấn khích và sự kịch tính đang diễn ra giữa các hàng ghế, cô ta biết chúng xảy ra khi nào. Anh không ngạc nhiên khi biết cô ta chú ý tới mình và gửi lời nhắn đi.
Người đẹp Hy Lạp mặc vào một chiếc váy tím và cộc cằn tống khứ cô hầu. Ngay khi họ ở riêng, cô ta quay sang Ralston, cặp mắt đen lóe sáng bên dưới hàng mi phủ phấn dày, bĩu môi hờn dỗi.
Cô tình nhân lòe loẹt của ngài...
Câu nói của Callie tự ý chui vào đầu Ralston khi Nastasia hiên ngang đến gần, quá tự tin vào sức mạnh của những mưu chước đàn bà, quá toan tính trong từng hành động. Mắt anh nheo lại, cô ta lắc vai và cong cổ nhằm khoe xương đòn vốn luôn là điểm yếu của anh. Anh không cảm thấy gì khác ngoài sự chán ghét, nôn nao nhận ra Nastasia giống một phiên bản trát vữa từ những bức tượng của Nick - đáng yêu, nhưng thiếu chất xúc tác để chuyển đổi sự yêu kiều đó thành vẻ đẹp thật sự.
Cô ca sĩ opera dừng trước mặt anh, gập người để khoe bộ ngực đầy đặn, một tính toán hiển nhiên buộc anh bộc phát, anh bắt gặp ánh nhìn tự tin lạnh lùng và nói một cách khô khan.
“Dù rất cảm kích nỗ lực của em, Nastasia, anh không còn hứng thú nữa.”
Nụ cười trịch thượng cắt qua mặt cô ca sĩ opera. Cô ta vươn những ngón tay điêu luyện vuốt ve quai hàm anh, Ralston kháng cự thôi thúc lui lại. “Em thích chơi trò mèo vờn chuột lắm, anh yêu, nhưng anh phải thừa nhận là mình không đem đến cho em một thách thức đáng kể lắm. Sau cùng thì anh đang trong phòng thay đồ của em.”
“Kiếm người khác đi, Nastasia.”
“Em không muốn kiếm người khác”, cô ta líu lo, mở thắt lưng trên váy dài và rướn người phô bày trọn vẹn hai bầu ngực bị nhồi nhét trong chiếc áo lót quá chật. Giọng cô ta chỉ còn là lời thì thầm mượt mà như nhung, “Em muốn anh”.
Anh hờ hững đón lấy ánh mắt trơ trẽn. “Vậy thì có vẻ chúng ta rơi vào bế tắc rồi. Anh e rằng mình không muốn em.”
Lửa giận nhanh chóng bừng lên trong mắt khiến anh nhận ra cô ta đã sẵn sàng bị anh cự tuyệt. Cô ta nhỏm dậy, lướt về phía bàn trang điểm, mảnh vải tím bay phất phơ phía sau cơn thịnh nộ đầy kịch tính. Ralston tròn mắt trước khi cô ta quay lại và đóng đinh anh với cái nhìn xuyên suốt. Cô ta cất tiếng, sự khinh miệt loang lố trong giọng nói. “Có phải vì cô ta không? Cô gái trong lô ghế nhà Rivington ấy.”
Giọng anh lạnh lùng. “Cô gái đó là em gái anh, Nastasia, và anh sẽ không để em hủy hoại việc ra mắt của nó.”
“Anh nghĩ em không biết em gái anh ư, Ralston? Em nhận ra cô ấy ngay tức thì, tóc đen và mắt đẹp; một người đẹp - như anh vậy. Không đâu, em đang nói đến cô nàng chầu chực bên lề vũ hội kia kìa. Người đàn bà ngồi kế anh. Người có mái tóc tầm thường, đôi mắt nhạt nhẽo và khuôn mặt tẻ ngắt. Hẳn cô ta rất giàu, Ralston à, vì anh không thể muốn thứ gì khác ở cô ta.” Cô ta kết thúc với nụ cười tự mãn.
Ralston không hề mắc câu mà chỉ cất giọng lè nhè, “Ghen tuông sao, Nastasia?”.
“Tất nhiên không”, cô ta nhạo báng. “Cô ta không so được với em.”
Hình ảnh Callie xuất hiện trong anh cùng những câu nói cay cú, cái nhìn gay gắt và cảm xúc choáng ngợp. Callie không lạnh lùng toan tính dù đã lăn lộn cả một thập niên. Callie đuổi theo anh trong nhà hát, vì Chúa, mà không bận tâm đến thế gian sẽ nhìn nhận sự việc ra sao, chỉ đơn giản muốn dạy anh một bài học gay gắt. Callie, sinh động, mau thay đổi và khó đoán - hoàn toàn trái ngược với Nastasia chai sạn khó gần.
Khóe miệng anh cong lên một cách nhăn nhở. “Em nói đúng đây. Không thể so sánh hai người.”
Cô ta trố mắt khi hiểu ra. “Anh không nghiêm túc đó chứ”, cô ta cười nhạt, “Anh sẽ không đế ý… con chuột đó phải không?”.
“Con chuột đó là một tiểu thư đây, Nastasia”, Ralston lảng tránh, “em gái một Bá tước. Em sẽ nhắc đến cô ấy một cách tôn trọng .”
Cô ta nhăn nhó cười. “Hẳn vậy, thưa ngài. Điều em muốn nói là, anh muốn tiểu thư đó làm ấm giường mình. Khi mà anh có thể có em? Khi mà anh có thể có thứ này?” Cô ta quét tay ám chỉ cơ thể khêu gợi của mình.
Giọng anh dịu lại. “Có vẻ em cần sự rõ ràng về giao ước của chúng ta. Vậy để anh nói rõ. Chấm dứt rồi. Em sẽ ngừng việc cố liên lạc với anh.”
Cô ta bĩu môi. “Anh sẽ bỏ em với một con tim tan vỡ hay sao?”
Anh nhướng một bên mày, “Anh tin là tim em sẽ không tan vỡ lâu nữa đâu”.
Cô ta nhìn chăm chú ánh mắt khó dò của anh một lúc lâu - kinh nghiệm làm người tình của quý ông báo cho cô ta biết cô ta đã mất Ralston. Anh cũng biết sự thức thời và những tính toán cô ta đang cân nhắc cho bước đi kế tiếp. Cô ta có thể gây chuyện với anh, nhưng biết ý kiến của giới thượng lưu luôn ngả về phía một Hầu tước giàu có khi một nữ diễn viên ngoại quốc dính dáng vào.
Cô ta mỉm cười. “Trái tim em sẽ luôn thổn thức trở lại, Ralston.”