Callie dõi theo cỗ xe ngựa thuê khuất dần trên con đường tối tăm và bỏ mình lại phía sau.
Nàng lo lắng thở dài khi tiếng vó ngựa nhỏ dần, thay vào là tiếng tim đập và máu chạy hối hả qua tai. Nàng có thể bắt đầu với rượu scotch. Chắc chắn không nên uống quá nhiều rượu sherry.
Nếu biết tiết chế thì hẳn là nàng đã không một mình đứng đây, trước cửa nhà gã phóng đãng khét tiếng bậc nhất London vào lúc nửa đêm. Mình đã nghĩ gì thế này?
Rõ ràng nàng đã không nghĩ ngợi gì cả.
Trong tích tắc, Callie nghĩ đến việc trở lại vệ đường và vẫy gọi cỗ xe sắp tới, nhưng ngay sau đó nhận ra danh dự của mình sẽ hoàn toàn bị hủy hoại nếu bị phát hiện.
“Mình sẽ đổ lỗi cho Benedick”, nàng lầm bầm, kéo mũ trùm xuống che mặt. “Cả Mariana nữa chứ.” Tất nhiên, Benedick lẫn Mariana đều không ép buộc nàng chui vào cỗ xe thuê và đánh cược sự an toàn cùng thanh danh của mình. Chính bản thân nàng đã gây ra mọi chuyện.
Hít sâu và chấp nhận sự thật… nàng đã đặt mình vào giữa mớ lộn xộn này, vài phút nữa danh dự sẽ trở nên rách rưới và cơ hội sống sót tốt nhất trong tình huống này với danh dự không bị sứt mẻ nằm bên trong Ralston House. Nàng nhăn nhó suy nghĩ.
Ralston House. Lạy Chúa. Mình đã làm gì thế này?
Nàng phải vào trong, không được lựa chọn. Đứng trên phố suốt đêm không phải là cách giải quyết. Một khi vào được bên trong, nàng sẽ năn nỉ quản gia đưa mình từ dinh thự ra xe ngựa thuê, và nếu mọi chuyện suôn sẻ, một giờ nữa nàng sẽ lại nằm trên chiếc giường của mình.
Ông ta chắc chắn sẽ cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ nàng. Dù gì thì nàng cũng là một tiểu thư. Thậm chí nếu như hành động đêm nay không thật sự xác nhận điều đó.
Sẽ ra sao nếu Ralston là người ra mở cửa?
Callie lắc đầu nguầy nguậy. Trước hết, những vị Hầu tước không tự ra mở cửa nhà họ. Thứ hai, khả năng vị Hầu tước đang được nói đến ở nhà vào giờ này vô cùng thấp. Nhiều khả năng anh ta đang vui vẻ ở đâu đó với một cô nhân tình. Ký ức mười năm trước thoáng hiện lên trong tâm trí bằng hình ảnh anh ôm ghì một phụ nữ đẹp lộng lẫy.
Phải rồi. Callie đã phạm một sai lầm chết người. Nàng sẽ phải trốn đi càng nhanh càng tốt.
Nàng so vai và tiến đến lối vào đường bệ của Ralston House. Callie vừa gõ cửa thì cánh cửa gỗ sồi đã mở ra ngay, một người hầu lớn tuổi chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy một phụ nữ trẻ đứng trước nhà ông chủ mình. Ông ta bước sang một bên để nàng đi vào, đóng cửa lại và đưa nàng xem xét lối đi ấm cúng mời gọi vào căn nhà cổ ở London của Hầu tước Ralston.
Theo bản năng, nàng bắt đầu đẩy mũ trùm ra khỏi mặt nhưng nhận ra những việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nếu giấu đi dung mạo. Nén cảm giác thôi thúc, nàng quay lại người hầu và nói, “Cảm ơn ông”.
“Vâng, thưa cô.” Lão quản gia cúi người kính cẩn và đi về hướng cầu thang lớn dẫn lên tầng trên tòa nhà. “Cô theo tôi chứ?”
Theo ông đi đâu? Callie nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Ồ, tôi không có ý…”, nàng bỏ lửng câu nói vì không chắc nên kết thúc ra sao.
Ông ta dừng bước dưới chân cầu thang. “Chắc chắn là không, thưa cô. Không có vấn đề gì. Tôi sẽ chỉ hộ tống cô đến nơi cần đến.”
“Đến nơi cần đến á?” Câu hỏi của Callie nhuốm màu bối rối.
Ông quản gia hắng giọng. “Tầng trên, thưa cô.”
“Tầng trên á.” Nàng bắt đầu cảm thấy mình thật ngờ nghệch.
“Ông chủ đang ở đó.” Lão quản gia tò mò, nom có vẻ muốn hỏi về tình trạng tinh thần của nàng trước khi quay lại cầu thang và tiến lên tầng hai.
“Ông chủ.” Callie dõi theo lão quản gia lên tầng trên và mắt tròn mắt dẹt khi vỡ lẽ. Lạy Chúa. Lão nghĩ nàng là gái điếm! Nàng càng choáng váng hơn khi nhận ra lão quản gia này nghĩ nàng là gái điếm của Ralston. Điều đó có nghĩa là Ralston đang ở đây. Trong căn nhà này.
“Tôi không…”, giọng nói nặng nề.
“Tất nhiên không phải, thưa cô.” Giọng nói ông ta thể hiện sự đúng mực, nhưng nàng có linh cảm ông ta đã nghe muôn vạn phụ nữ bày tỏ sự phản đối như vậy rất nhiều lần rồi. Những phụ nữ đã phớt lờ sự thánh thiện vì nhu cầu vật chất.
Nàng phải chuồn thôi.
Trừ phi…
Không. Nàng quát giọng nói rì rầm kia. Không có trừ phi gì hết. Danh dự của nàng như chỉ mành treo chuông. Tự gọi xe ngựa trên những con phố London tối tăm sẽ an toàn hơn là theo chân lão quản gia già nua này đến một nơi có Chúa mới biết là nơi nào.
Đến phòng của Ralston.
Ý nghĩ đó suýt làm Callie ngạt thở. Nàng sẽ không bao giờ uống rượu sherry nữa.
“Thưa cô?” Lời nói tuy vẫn giữ nguyên sự đúng mực nhưng mang ý chất vấn không thành tiếng. Callie có đi theo không?
Đây là cơ hội của nàng. Đúng sai gì thì đây cũng là điều nàng hy vọng khi lẻn ra khỏi nhà và gọi xe ngựa. Nàng muốn gặp Ralston – để chứng minh mình đủ dũng khí cho những chuyến phiêu lưu. Và nàng đang ở đây, mục tiêu nằm trong tầm với.
Đây là cơ hội để chứng tỏ là mày không thụ động đấy.
Callie nuốt khan, thinh lặng ngước nhìn lão quản gia. Được thôi. Nàng sẽ theo lão. Và sẽ đề nghị Ralston giúp mình về nhà. Nàng sẽ xấu hổ, nhưng anh ta sẽ giúp. Anh ta phải giúp. Nàng là em gái của một quý tộc, và anh ta là một quý ông.
Nàng hy vọng vậy.
Mà cũng có thể không. Cơn rùng mình lướt qua.
Callie dập tắt ý nghĩ đó, thầm cảm tạ trời đất vì đã thay bộ váy lộng lẫy nhất của mình trước khi thực hiện chuyến đi. Nói như thế không có nghĩa là Ralston sẽ nhìn thấy chiếc váy lụa màu hoa oải hương bên dưới áo trùm đen giản dị – nàng chắc chắn không muốn lộ danh tính cho ngài Hầu tước trừ phi là chuyện bất khả kháng – nhưng biết rằng đang mặc chiếc váy đẹp nhất giúp nàng thêm tự tin nâng váy mà trèo lên những bậc thang.
Trong lúc di chuyển lên tầng trên, Callie nhận ra có âm thanh ở xa xa, tiếng nhạc nghèn nghẹt càng to hơn, lão quản gia điềm nhiên dẫn nàng đi dọc hành lang dài tranh tối tranh sáng. Ông ta dừng trước một cánh cửa gỗ lớn không thể ngăn âm nhạc len lỏi ra khỏi phòng. Chỉ trong giây lát, sự tò mò của Callie đã lấn át sự căng thẳng.
Lão quản gia gõ cửa hai lần, và từ “Vào đi” vang lên rành rọt, lấn át tiếng nhạc. Ông ta mở cửa nhưng không bước vào mà tránh qua nhường lối cho Callie. Nàng ngập ngừng bước vào phòng.
Cánh cửa đóng lại sau lưng. Nàng đã vào hang cọp, bị bao trùm bởi bóng tối và âm nhạc.
Căn phòng lớn được chiếu sáng vừa đủ, vệt sáng từ vài ngọn nến chiếu rọi cả không gian trong một thứ ánh sáng yên tĩnh và riêng tư. Thậm chí không có bóng tối bủa vây, đây là căn phòng nam tính nhất Callie từng thấy – gỗ sẫm màu đi cùng những gam màu tối. Tường được bọc lụa màu rượu; sàn nhà được lót thảm dệt chỉ có thể đến từ phương Đông. Đồ gỗ lớn và uy nghiêm – kệ sách chiếm hai bức tường, một cái đã đầy ăm ắp. Mặt tường thứ ba là chiếc giường gỗ kềnh càng phủ vải xanh đen. Nàng đưa mắt nhìn, lòng bồi hồi nhớ lại mộng tưởng trước đó về Odysseus và Penelope trên một chiếc giường rất khác nhưng không kém phần quyến rũ.
Callie lo lắng nuốt khan, rời mắt khỏi thứ đồ gỗ đáng xấu hổ kia để tập trung vào chủ nhân ngôi nhà, đang ngồi ở góc phòng cùng chiếc đàn piano, lưng hướng ra cửa. Nàng chưa từng nghĩ đến một cây đàn bên ngoài nhà kính hoặc phòng khiêu vũ – và chắc chắn không nằm trong phòng ngủ. Anh không nhấc tay khỏi đó vì sự đường đột của nàng mà chỉ phất tay ngăn cản bất kỳ lời nói nào có thể làm gián đoạn việc chơi nhạc của mình.
Đoạn nhạc anh đang chơi âm u và du dương, Callie ngay lập tức bị cuốn hút bởi sự pha trộn giữa tài năng và xúc cảm. Nàng bị mê hoặc bởi cánh tay rám nắng nổi gân, để trần đến khuỷu tay, tay áo sơ mi trắng được vén lên một cách cẩu thả; hai bàn tay cường tráng nhảy nhót điêu luyện đầy bản năng trên các phím đàn, chiếc cổ cong cong và cái đầu cúi gằm trong sự tập trung cao độ.
Khi hoàn tất giai điệu đó, nốt nhạc cuối cùng âm vang trong bầu không khí trĩu nặng, anh ngẩng đầu và hướng ra cửa, đôi chân dài săn chắc trong chiếc quần bó và đôi bốt cưỡi ngựa, áo hở cổ, không có cà vạt hay áo khoác che đi phần da đó, và cơ vai lay động khi duỗi người trên ghế đẩu.
Anh trông thấy nàng, dấu hiệu duy nhất cho thấy bất ngờ chính là ánh mắt khẽ nheo lại gần như không thể nhận ra, anh tìm hiểu danh tính nàng dưới ánh sáng mờ ảo. Nàng biết ơn tấm áo trùm hơn bao giờ hết. Hầu tước bình thản đứng lên và khoanh tay lại.
Một người thiếu kinh nghiệm đáng ra sẽ nghĩ tư thế của anh là một sự bất cẩn, nhưng nhiều năm chôn chân quan sát thay vì tham gia vào xã hội thượng lưu London đã mài giũa tri giác của Callie. Góc độ của anh đã thể hiện… sự căng cứng, bắp tay gồng lên với sức mạnh đáng gờm. Vị khách không làm anh vui. Ít nhất, không phải một vị khách nữ.
Nàng toan mở miệng xin lỗi cho sự đường đột của mình và cáo lui nhưng trước khi kịp nói, giọng anh đã cắt ngang qua phòng. “Lẽ ra anh nên đoán được em sẽ không chấp nhận đề nghị kết thúc mối quan hệ của hai ta. Dù sao anh phải thừa nhận mình đã bất ngờ vì em đã rất táo bạo đến đây gặp anh.”
Callie ngơ ngác khép miệng để anh tiếp tục, giọng cương quyết, lời nói lạnh lùng. “Anh không muốn làm mọi việc khó khăn hơn, Nastasia, nhưng biết em sẽ không chấp nhận quyết định của anh. Mọi chuyện kết thúc rồi.”
Lạy Chúa. Anh ta nghĩ nàng là cô nhân tình đã bị tống khứ! Cho dù không thật sự thể hiện mình là một tiểu thư như cái cách nàng làm khách không mời, vào lúc nửa đêm, nhưng thế này thì thật quá sức chịu đựng! Nàng phải đính chính với anh ta.
“Không nói gì sao, Nastasia? Không giống em lắm?”
Sự yên lặng đòi hỏi Callie phải can đảm hơn để có thể bộc lộ thân phận với người đàn ông hống hách này.
Anh thở dài cáu bẳn vì phải độc thoại. “Anh nghĩ mình đã rất hào phóng rồi chứ, Nastasia. Em giữ lại căn nhà, trang sức, quần áo – anh đã cho em dây cương đủ để kiềm chế nhà bảo trợ sắp tới còn gì?”
Callie thở dốc, nổi giận vì đoạn kết nhẫn tâm và khinh khỉnh anh dành cho một cuộc tình.
Phản ứng của nàng làm Hầu tước phá lên cười với vẻ giễu cợt. “Không cần phải ra vẻ bị sốc đâu. Hai ta đều biết sự ngây thơ đã rời bỏ em từ lâu rồi.” Giọng nói lạnh băng và vô cảm khi anh đuổi nàng đi, “Em có thể về”. Anh quay lưng lại với nàng và bắt đầu chơi nhạc.
Callie chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cảm thông cho một ả gái điếm nào đó lén lút quanh giới quý tộc trong vai nhân tình của tầng lớp cao quý, nhưng không thể không cảm thấy bị xúc phạm thay cho người đàn bà kia. Vậy mà trước giờ nàng vẫn nghĩ Ralston là đàn ông đúng nghĩa.
Nàng đứng đó, nổi cơn thịnh nộ rất đàn bà, không biết mình nên làm gì. Không… nàng biết mình nên làm gì. Callie nên rời khỏi căn phòng này ngay lập tức và chạy khỏi ngôi nhà này. Nàng nên quay lại cuộc sống tĩnh lặng, nhàn nhã và quên cái danh sách ngu xuẩn đó đi. Nhưng đó không phải là điều nàng muốn làm.
Thứ nàng muốn là dạy cho gã này một bài học. Và cơn giận đã giúp nàng có đủ can đảm ở lại.
Anh cất tiếng mà không thèm ngoái nhìn. “Anh xin em đừng biến tình huống này trở nên khó xử hơn nữa, Nastasia à.”
“Tôi e rằng tình huống này chỉ có thể trở nên khó xử hơn thôi, thưa ngài.”
Giật nảy người, đầu Ralston ngoảnh về phía nàng. Nếu không phải đang bực bội hẳn là nàng đã cảm thấy cực kỳ thích thú. “Ngài thấy đó, tôi không thật sự là người ngài đã nghĩ tới.”
Nàng phải khen ngợi anh. Sự ngạc nhiên gần như lập tức được thay thế bằng vẻ điềm tĩnh kín bưng. “Quả thật cô không phải, thưa tiểu thư…” Anh đợi nàng công khai danh tính. Một lúc sau tiếp tục, “Có vẻ như cô đã chiếm được lợi thế”.
“Đúng vậy, dường như là thế.” Callie choáng váng bởi chính sự táo bạo của mình.
“Ta có thể giúp gì cho cô?”
“Tôi đã nghĩ thế. Tuy nhiên, sau khi chứng kiến thái độ ngài dành cho những người phụ nữ trong đời mình, tôi nghĩ là mình không nên gia nhập hàng ngũ đó.”
Một bên lông mày đen nhướng cao. Callie đón nhận nó như là tín hiệu cho sự rút lui của mình. Không nói một lời, nàng đột ngột quay đi và nắm lấy tay đấm cửa. Cánh cửa chưa mở ra được một phân thì một bàn tay to bè đầy sức mạnh đã vụt qua vai nàng và đóng sầm nó lại. Lạy Chúa… anh ta quá nhanh. Nàng giật nắm cửa bằng cả hai tay, nhưng sức mạnh chẳng thấm vào đâu so với cánh tay đơn lẻ nhưng mạnh mẽ của anh.
“Làm ơn”, lời nàng chỉ hơn tiếng thầm thì một chút. “Hãy để tôi đi.”
“Cô nói cứ như ta đã mang cô tới đây vậy, thưa cô. Ngược lại, chính cô đã xâm nhập vào lãnh địa của ta. Cô không nghĩ là mình nợ ta một lời giới thiệu tử tế hay sao?” Giọng đáp trả rất khẽ, phát ra ngay cạnh chiếc mũ trùm, làm nàng run rẩy chết khiếp. Cơ thể anh chỉ cách nàng vài phân – nếu gần hơn nữa họ sẽ đụng nhau. Sức nóng toát ra từ anh trấn áp các giác quan của nàng. Callie nhìn chằm chằm khung cửa, tự hỏi làm thế nào mới thoát khỏi số mệnh này.
Nàng đã bắt đầu buổi tối nay trong vai Calpurnia. Bây giờ thì không thể từ bỏ được nữa.
“Chúng ta…” Nàng hắng giọng và nói tiếp. “Trước đây chúng ta đã gặp nhau, thưa ngài.”
“Ta không thể nhận ra cô trong mớ quần áo lùng nhùng này.” Anh vặn tay áo của nàng, đầu ngón tay bất cẩn chà lên mu bàn tay nàng. Sự ma sát làm nàng ngạt thở. Giọng Hầu tước phỉnh phờ. “Xem nào, cô thật sự nghĩ ta sẽ cho cô đi mà không cần biết danh tính sao? Cô đã đi quá xa rồi đó.”
Anh nói đúng, Callie vốn có tiếng là người sống thực tế. Hít sâu, nàng buông tay khỏi nắm cửa và hướng về anh. Anh lùi lại, rời xa cánh cửa và nhìn nàng kéo mũ trùm xuống. Hầu tước khẽ nghiêng đầu và tỏ vẻ đang cố nhớ tên nàng. Phút chốc, sự thật đến, anh lùi lại lần nữa, cố gắng che giấu sự bối rối trên mặt và trong lời nói của mình. “Tiểu thư Calpurnia đấy ư?”
“Đúng vậy.” Nàng nhắm mắt, hai má nóng bừng, cảm thấy hối hận kinh khủng. Nàng sẽ không bao giờ rời nhà lần nữa.
Từ hơi thở, anh trút ra tiếng cười lạnh nhạt. “Ta thú nhận rằng nếu được đoán một ngàn lần thì ta cũng không tưởng tượng ra cô sẽ là vị khách lúc nửa đêm của ta đâu. Cô ổn chứ?”
“Tôi cam đoan với ngài, trái với vẻ bề ngoài, tôi không điên chút nào, thưa ngài. Ít nhất tôi không tin là mình bị điên.”
“Thứ lỗi cho ta được hỏi rằng cô đang làm gì ở đây vậy?” Dường như anh vừa nhận ra nơi họ đang đứng. “Đây không phải chỗ dành cho một quý cô. Ta kiến nghị chúng ta nên trò chuyện ở một địa điểm khác… thích hợp hơn.” Anh vung tay bao quát căn phòng trước khi vòng qua nàng để mở cửa.
Không muốn kéo dài cuộc gặp gỡ tai ương này lâu hơn, Callie ngáng đường, tránh tay anh và nới rộng khoảng cách giữa hai người. “Vớ vẩn, thưa ngài. Tôi không nghĩ cần phải tiếp tục cuộc trò chuyện này. Tôi xuất hiện ở Ralston House trong một tình huống khá… khác thường, và tôi nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên quên chuyện này đi. Sẽ không khó lắm đâu.” Nàng cười rạng rỡ và nghịch ngợm núm tua rua trên áo choàng.
Ralston im lặng tiếp thu. Callie cũng lặng lẽ nhìn khắp nơi trừ anh, và anh nhận ra sự căng thẳng của nàng. Chẳng bao lâu sau, sự ngạc nhiên và lúng túng của Hầu tước chuyển thành sự hứng thú, tư thế lúc này trở nên ít đe dọa hơn, anh chỉ nhẹ nhàng tựa vào bức tường cạnh cửa. “Ta không chắc, thưa tiểu thư. Chắc cô không tin nhưng ta không dễ dàng quên những người phụ nữ từng ghé qua phòng ngủ của mình đâu.” Sức nóng lại một lần nữa lan tỏa trên gò má nàng. “Điều gì đã mang tiểu thư Calpurnia Hartwell đến ngưỡng cửa nhà ta vào lúc nửa đêm thế này? Thật lòng cô không giống loại người đó.”
Callie lúng búng. “Tôi đã… ở gần đây.”
“Vào lúc nửa đêm.”
“Đúng đấy. Tôi ở ngoài… và cần phương tiện về nhà.”
“Bên ngoài nhà của ta.” Lời lẽ khô khan trong sự hoài nghi.
“Thật vậy.” Có lẽ nếu giữ được bình tĩnh, anh sẽ không ép nàng giải thích thêm.
“Làm sao cô lại đến trước nhà ta trong lúc cần được đưa về nhà?” Sự tò mò khiến nàng bực bội.
“Tôi không muốn thảo luận vấn đề đó”, nàng nói và ngoảnh đi, buộc anh không xoáy vào chủ đề này nữa. Sự im lặng bao trùm và trong chốc lát Callie đã nghĩ phản ứng lảng tránh của mình khiến anh nhượng bộ.
Nàng đã lầm.
Anh ngạo nghễ khoanh tay, lời nói đượm nghi ngờ. “Thế là hiển nhiên cô nghĩ việc quyết định gõ cửa nhà của ta là một hành động an toàn hơn gọi một chiếc xe ngựa thuê gần nhất.”
Phóng lao thì phải theo lao thôi. “Đúng vậy, thưa ngài. Dù sao ngài cũng là quý tộc vùng này.”
Anh khịt mũi. Ánh mắt đụng độ cái nhìn mỉa mai của anh, nàng thốt ra, “Ngài không tin tôi ư?”.
“Không một từ nào.” Anh đối đầu bằng đôi mắt xanh gay gắt. “Tại sao lần này cô không nói thật nhỉ?”
Một lần nữa mắt Callie chiếu xuống sàn nhà, tuyệt vọng chờ đợi một phép màu mách bảo cho mình cần làm gì để có thể thoát khỏi tình huống tréo ngoe này.
Anh như đọc được suy nghĩ của nàng. “Tiểu thư Calpurnia.”
“Tôi thích được gọi là Callie hơn”, nàng vội vàng nói.
“Cô không thích Calpurnia sao?” Giọng nói thể hiện sự hiếu kỳ biếng nhác.
Nàng lắc đầu, tránh nhìn vào mắt anh.
“Callie…” Anh tán tỉnh bằng giọng nói trầm ấm mà nàng tin chắc anh luôn dùng mỗi khi muốn thứ gì đó từ một người phụ nữ. Việc nó luôn thành công không làm nàng ngạc nhiên. “Tại sao cô lại ở đây?”
Và rồi, không biết do lòng can đảm, sự hèn nhát hay quá nhiều rượu sherry, nàng quyết định trả lời. Dù sao tối nay cũng không thể trở nên kinh khủng hơn được nữa.
Nàng nhỏ giọng thông báo, “Tôi đến để đề nghị ngài hôn tôi”.
Anh không trông đợi câu trả lời này. Lời nói rụt rè, chỉ vừa đủ nghe trong căn phòng tĩnh mịch làm Hầu tước kinh ngạc. Trong giây lát, Hầu tước nghĩ rằng mình nghe lầm, nhưng màu đỏ thẫm trên mặt nàng đã đủ sức thuyết phục, đúng vậy, anh vừa nhận được một lời đề nghị khiếm nhã từ tiểu thư Calpurnia Hartwell.
Buổi tối bắt đầu một cách vô hại. Từ chối mọi thiệp mời, Ralston dùng bữa tối cùng hai đứa em, vẫn choáng váng bởi sự xuất hiện của Juliana, rồi lui về phòng nghỉ, hy vọng sự riêng tư và chiếc đàn piano sẽ mang đến sự phân tâm cần thiết. Quả thật anh đã đắm mình trong âm nhạc.
Rồi đến tiếng gõ cửa báo hiệu sự xuất hiện của tiểu thư Calpurnia. Anh xem xét một cách thật lòng. Nàng không phải không quyến rũ – hơi mũm mĩm và có phần giản dị, nhưng anh nghĩ ắt hẳn do chiếc áo choàng đen thô kệch gây ra. Đôi môi căng mọng, làn da hoàn mỹ còn đôi mắt thì to tròn lúng liếng tràn ngập cảm xúc. Anh tự hỏi không biết mắt nàng màu gì trước khi ép bản thân nghiêm túc trở lại.
Đây rõ ràng là lần đầu tiên Calpurnia làm một việc liều lĩnh như thế; nếu không biết đến nàng với danh tiếng thuần khiết từ trước thì lúc này anh cũng có thể nhận ra được từ sự bối rối trước mắt. Calpurnia Hartwell bé nhỏ, người mà anh tình cờ được biết từ những năm nàng hòa lẫn trong các vũ hội và phòng khách của giới quý tộc, là cô nàng bên lề phòng khiêu vũ cộm cán nhất.
Dĩ nhiên tối nay Calpurnia không giống một cô nàng hay chầu rìa bên lề của phòng khiêu vũ cho lắm.
Anh bình thản quan sát với kỹ năng che giấu ý nghĩ đã luyện tập trong nhiều năm. Nàng cố gắng tránh mắt anh và tập trung vào đôi bàn tay siết chặt của mình trong lúc đảo mắt lia lịa như thể đang đánh giá phương án bỏ trốn. Anh không thể ngăn lại cảm giác thương cảm dành cho nàng, cô nàng chuột con bé bỏng hẳn đã rơi vào một tình thế nằm ngoài tầm kiểm soát.
Hầu tước có thể là một quý ông – thông cảm cho nàng, đưa nàng ra cửa, và đề nghị quên đi chuyện tối nay. Nhưng anh cảm nhận được, mặc kệ sự lo lắng rành rành thì một phần trong nàng vẫn muốn đi tiếp. Anh tự hỏi nàng muốn đi xa tới đâu.
“Tại sao chứ?”
Callie trố mắt, nhìn Hầu tước trong một giây ngắn ngủi trước khi ngoảnh mặt đi. “Thưa… thưa ngài?”, nàng lắp bắp.
“Tại sao lại có đề nghị như thế? Nói thế không có nghĩa là ta không cảm thấy vinh dự, nhưng cô phải thừa nhận nó khá là kỳ quặc.”
“Tôi… tôi không biết.”
Anh chậm rãi lắc đầu, như một con thú ăn thịt đang săn mồi. “Em yêu à, trả lời sai rồi.”
“Ngài đừng gọi tôi như thế. Như vậy quá thân thiết.”
Khóe miệng anh nhếch lên. “Cô đến phòng ta và đề nghị ta hôn cô. Ta nghĩ chúng ta đã vượt qua rào cản lễ nghi rồi cơ đấy. Bây giờ ta hỏi lại, tại sao?”
Nàng nhắm mắt vì quá hổ thẹn. Anh nghĩ nàng sẽ không đáp lại. Nhưng rồi đôi vai nhấp nhô hít hà, nàng nói, “Tôi chưa từng hôn. Và tôi nghĩ đã đến lúc”.
Lời nói làm anh choáng váng – không phải tự ti mặc cảm, cũng không phải van xin. Mà là thành thật, điều hiển nhiên, và anh khâm phục sự dũng cảm đó. Những lời như thế không phải dễ dàng thốt ra được.
Anh không lộ vẻ kinh ngạc. “Tại sao lại là ta?”
Sự thú nhận dường như đã hỗ trợ sự tự tin của Callie và nàng đáp ngay không chút ngập ngừng. “Ngài là một tên phóng đãng khét tiếng. Tôi đã nghe nhiều lời đồn thổi rồi.”
“À? Lời đồn thổi gì thế?”
Hai má Callie nóng ran.
Anh hỏi dồn, “Tiểu thư Calpurnia. Cô muốn nói đến tin đồn nào?”.
Nàng hắng giọng. “Có… có lẽ tôi đã nghe chuyện ngài bỏ lại một Nữ bá tước nào đó bán khỏa thân trong nhà kính của chồng cô ta trong lúc leo ra khỏi cửa sổ để trốn cơn thịnh nộ của ông ta.”
“Một sự phóng đại.”
“Họ nói ngài bỏ lại áo sơ mi. Và ông ta đã đốt nó cùng hình nộm.”
“Một sự phóng đại gớm ghiếc.”
Nàng nhìn vào mắt anh. “Còn về con gái cha xứ đã theo chân ngài khắp Devonshire mong được ngài đoái hoài thì sao?”
“Cô nghe chuyện đó ở đâu vậy?”
“Thưa ngài, ngồi bên ngoài phòng khiêu vũ thì nghe được nhiều chuyện hay ho lắm. Mà chuyện đó đúng chứ?”
“Xem như ta may mắn không bị cô ta tóm được. Tuy nhiên ta nghe nói cô ta đã kết hôn và sống hạnh phúc ở Budleigh Salterton rồi.” Callie cười khúc khích lúc anh bổ sung, “Được rồi, về các tin đồn, ai nói ta sẽ đồng ý hôn cô?”.
“Không ai cả. Nhưng ngài sẽ đồng ý thôi.”
“Làm sao cô biết?”
“Tôi biết chứ.”
Anh nhận ra giọng nàng chất chứa sự khẩn xin ngấm ngầm nhưng lại chọn cách phớt lờ. “Tại sao là lúc này? Tại sao không đợi một anh chàng nào đó đến và… ngã gục dưới chân cô?”
Nàng cười nhẹ. “Nếu anh chàng ngài đang nhắc có dự định đến gặp tôi, thưa ngài, thì tôi e rằng anh ta đã lạc đường rồi. Và, ở tuổi hai mươi tám, tôi đã chán ngấy việc phải chờ đợi.”
“Có lẽ cô nên phơi bày một ít cá tính đã thể hiện tối nay ở một nơi đông đúc hơn”, anh nói. “Ta phải thú nhận là cô cuốn hút hơn ta nghĩ, thưa tiểu thư, và sự cuốn hút là mồi lửa cho sự thèm khát.”
Lời nói đánh trúng mục tiêu làm nàng lại đỏ mặt. Ralston không thể chối bỏ niềm phấn khích từ một loạt sự kiện bất ngờ này. Đây đúng là sự xao lãng anh cần sau chuyện ra mắt của Juliana với xã hội thượng lưu.
Những ý nghĩ lũ lượt kéo đến.
Tiểu thư Calpurnia Hartwell là lời giải cho những vấn đề của anh. Cô ta đã được đưa đến trước cửa nhà anh – xa hơn cửa nhà anh – cùng ngày với cô em gái thất lạc. Anh cảm thấy rất hài lòng.
Anh sẽ hôn cô ta. Với một điều kiện.
“Ta không biết cô có sẵn lòng cân nhắc một sự trao đổi hay không?”
Callie tỏ ra nghi ngại. “Một sự trao đổi?” Nàng lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách. “Loại hình trao đổi gì thế?”
“Không tệ như điều cô đang nghĩ đâu. Cô biết đấy, chuyện là ta có một cô em gái.”
Đôi mắt trợn tròn. “Một cô em gái, thưa ngài?”
“Đúng, chính ta cũng khá ngạc nhiên.” Anh tóm tắt câu chuyện trong ngày – Juliana đến, anh quyết định thừa nhận cô là em gái thay vì một người bà con xa, và cam kết sẽ tìm cho cô một người bảo trợ phù hợp với danh tiếng trong sạch không tì vết, có thể giúp cô dễ dàng hòa nhập giới thượng lưu.
“Vậy là, cô thấy đấy, ta khá là may mắn được gặp cô tối nay. Cô là giải pháp hoàn hảo. Ta cho là cô không có thói quen viếng thăm quý ông độc thân vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này.”
Nàng cười khẽ khàng. “Không, thưa ngài. Ngài là người đầu tiên.”
Hầu tước biết như thế và nhủ thầm một ngày nào đó sẽ điều tra động cơ của chuyến thăm về đêm của cô gái này. “Và là người cuối cùng, ta mong thế, ít nhất cho đến khi Juliana ra mắt thành công.”
“Tôi vẫn chưa đồng ý đề nghị của ngài cơ mà.”
“Nhưng cô sẽ đồng ý.” Giọng anh trịch thượng. “Đổi lại, cô sẽ có được nụ hôn của mình.”
“Thứ lỗi cho tôi”, nàng hài hước nói, “nhưng ngài đã đánh giá quá cao giá trị nụ hôn của mình rồi đấy”.
Ralston nghiêng đầu nhìn nhận quan điểm đó. “Rất tốt. Ra giá đi.”
Callie ngước nhìn trần nhà và nghĩ ngợi. “Nụ hôn vào lúc này, nhưng tôi bảo lưu một đặc quyền nữa trong tương lai.”
“Vậy là ta sẽ mắc nợ cô?”
Nàng mỉm cười. “Hãy nghĩ về nó như một vụ giao dịch.”
Một bên mày nhướng cao. “Một vụ giao dịch bắt đầu bằng một nụ hôn.”
“Một giao dịch độc nhất vô nhị.” Nàng lại đỏ mặt.
“Cô có vẻ choáng váng bởi chính sự táo bạo của mình.” Anh nói.
Nàng gật đầu. “Tôi không chắc mình có bị làm sao không nữa.”
Một lần nữa, sự thành thật làm anh kinh ngạc. “Rất tốt, thưa tiểu thư, cô là một nhà thương thuyết cừ khôi. Ta chấp nhận điều khoản của cô.” Anh tiến lại gần, giọng đầy mê hoặc. “Vậy chúng ta sẽ xác nhận bằng một nụ hôn phải không?”
Callie nín thở và căng cứng. Sự căng thẳng của nàng khiến Ralston mỉm cười. Anh chạm vào viền tóc, vén một lọn xoăn ra phía sau tai. Nàng ngẩng đầu nhìn bằng đôi mắt nâu tròn, ngực anh trào dâng một cảm xúc dịu dàng. Ralston nghiêng người, chầm chậm di chuyển, như để ngăn nỗi sợ bộc phát của Callie, miệng anh đã khẳng định sức mạnh trên miệng nàng, chỉ thoáng chạm qua trước khi nàng nhảy lui ra sau và đưa tay che môi.
Anh nhìn vào mắt Callie và đợi nàng lên tiếng. Nàng không đả động gì nên anh đành thăm dò. “Có vấn đề gì sao?”
“K… không có!”, Callie nói hơi lớn tiếng. “Không có gì, thưa ngài. Việc đó… cảm ơn ngài.”
Anh phì cười. “Ta e rằng cô hiểu lầm rồi.” Và quan sát vẻ bối rối trên mặt nàng. “Cô biết không, khi đồng ý làm một chuyện gì đó, ta sẽ toàn tâm toàn ý thực hiện nó. Đó không phải nụ hôn cô cần đâu, chuột con.”
Biệt danh anh đặt cho Callie làm nàng chun mũi. “Không phải sao?”
“Không.”
Sự hồi hộp tăng lên, nàng quay lại nghịch túm dây áo choàng. “Ồ, được rồi. Nó khá tốt. Tôi cảm thấy rất hài lòng với quyết tâm đi đến cùng thỏa thuận của ngài.”
“Khá tốt không phải thứ cô nên nhắm đến”, anh nói, nắm lấy bàn tay loay hoay không ngừng và thấp giọng hơn nữa. “Và cô cũng không nên hài lòng với nụ hôn đó.”
Nàng khẽ giật lại và chịu thua khi Hầu tước không thả ra mà ngược lại còn kéo lại gần, đặt tay nàng lên vai anh. Anh rà ngón tay dọc cổ, khiến nàng nín thở, giọng líu nhíu, “Tôi nên cảm thấy như thế nào?”.
Khi đó anh hôn nàng. Thật sự.
Ralston kéo nàng tựa vào mình và ấn miệng xuống, chiếm hữu miệng nàng theo cách mà nàng không thể tưởng tượng được. Môi anh, rắn rỏi và ấm áp, đùa giỡn trên môi, cám dỗ cho đến khi nàng thở hổn hển. Anh bắt lấy âm thanh vào miệng mình, lợi dụng đôi môi hé mở mà đẩy lưỡi vào, nhấm nháp cho đến khi nàng không thể chịu đựng nổi. Như thể đọc được tâm tư nàng, chỉ khi vượt quá sức chịu đựng, anh ôm nàng và gia tăng áp lực của cái hôn. Ralston đào sâu nghiên cứu, đam mê khôn lường.
Và nàng lạc lối.
Callie bị thiêu rụi, tuyệt vọng hòa nhịp với từng chuyển động của Hầu tước. Tay nàng như tự ý hành động, chạy từ bờ vai vạm vỡ đến quấn quanh cổ anh. Nàng ngập ngừng chạm lưỡi Ralston và được thưởng bằng tiếng rên thỏa mãn từ cuống họng anh trong lúc cái ôm siết lan tỏa sức nóng. Anh lui, nàng tiến, cho đến khi môi anh đồn trú quanh lưỡi nàng và anh dịu dàng mút lấy – cảm giác đó làm rúng động tâm can Callie. Ngay lập tức nàng bốc cháy.
Anh nói đúng. Tiểu thư Calpurnia đã đến vì nụ hôn này.
Hầu tước phá vỡ vòng ôm, chà môi trên má rồi đến tai nàng, êm ái cắn vành tai mềm để mang luồng khoái cảm đi khắp cơ thể Callie trong lúc chà xát vùng da nhạy cảm kia. Từ cõi xa xăm, Callie nghe thấy tiếng thút thít… và muộn màng nhận ra đó là giọng của chính mình.
Môi anh lởn vởn bên tai nàng, hơi thở khó nhọc càng làm lời anh trở nên mật thiết, “Những cái hôn không nên khiến cô cảm thấy thỏa mãn”.
Môi anh quay lại chiếm hữu nàng, cướp đi mọi suy nghĩ bằng sự âu yếm sâu sắc. Nàng chỉ muốn gần gũi hơn, ôm chặt hơn. Anh lại tinh tường mà ôm ghì lấy nàng để hôn thật sâu. Thân nhiệt của anh thiêu đốt nàng, đôi môi mềm mại dường như đã nắm bắt mọi bí mật của nàng.
Khi môi anh rời ra, nàng đã mất hết sức lực. Lời anh xé toạc màn sương nhục cảm.