Sáng sớm, một trận vó ngựa dồn dập truyền tới từ bên ngoài trấn, gót sắt phá nát lớp băng mỏng kết trên đường, trên lòng sông, mọi người đứng yên, ngơ ngác nhìn đám người cường tráng mặc đồ đen vây kín trấn nhỏ.
Toán lính tuần tra phản ứng khá nhanh, nhưng cũng chỉ dám rút đao tự vệ mà thôi, bọn họ biết sơn tặc ở núi Chung Hà cách đây không xa, biết ở phía Nam gặp nạn đói, còn lai lịch của đám người này thì không.
Sau khi bọn kỵ sĩ tiến vào trấn, tốc độ cưỡi ngựa bỗng nhiên chậm rãi và có trật tự hơn, ngựa ô thong thả phả hơi vào những người bán hàng rong, làm tan khuôn mặt cứng đờ của bọn họ.
Lúc đó A Đào đang bán bánh hoa quế, nhưng bán chưa được một nửa.
Mọi người bắt đầu dọn dẹp quầy hàng, những ngôi nhà xây dọc theo con phố đều đóng cửa lại, cả một con đường dài bỗng trở nên ồn ào và lộn xộn, bọn họ chen nhau chạy tán loạn, lối ra khỏi trấn đông nghẹt.
Bọn kỵ sĩ kéo cương thúc ngựa, gót sắt hất bay bụi bặm.
Một đội người chạy băng qua con phố dài, chặn từng ngã tư lớn, tên cầm đầu kéo mạng che màu đen xuống, lộ ra khuôn mặt cương nghị hơi vàng, y quát to, “Mọi người đừng hoảng sợ, chúng ta sẽ không đả thương người, ai sống trong trấn thì mau về nhà, ai sống ngoài trấn, mời đến ngã tư, ở đó người của chúng ta sẽ hỏi các vị vài câu.”
A Đào vội vàng đẩy xe ba gác chạy về nhà, liếc mắt thấy đám kỵ sĩ đều đã xuống ngựa, ai ai cũng cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lùng.
Mọi người vừa hoài nghi vừa hoảng hốt, hoài nghi vì bọn họ không đả thương ai cả, còn cố gắng sơ tán đám đông đang chen nhau. Hoảng hốt vì bọn họ trông như hổ rình mồi, khí thế mạnh mẽ hùng hồn kia làm người ta không thở nổi.
A Đào mất khá lâu mới loạng choạng rẽ vào con hẻm nhỏ quen thuộc, dọc đường bị vấp mấy lần, váy áo đều dính bẩn, cả đôi giày vải cũng rách một đường. Khó khăn lắm mới vào cửa, chưa kịp thở ra, tiếng vó ngựa thưa thớt đã bất ngờ ập đến, vang vọng trong con hẻm nhỏ chật hẹp.
A Đào ôm A Tài chạy ào vào buồng trong, ngồi co ro trên chiếc ghế thấp cạnh chân giường.
Nam nhân trên giường vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều, vẻ mặt an yên, dường như không hề bị tiếng động bên ngoài ảnh hưởng, cũng không ngửi thấy hơi thở chết chóc trong không khí.
A Đào nhúng miếng khăn vào nước, làm ướt đôi môi khô khốc của hắn.
Người này đã nằm khoảng năm ngày, nhưng vẫn không thấy tỉnh dậy, ngày nào A Đào cũng thay thuốc, nấu thuốc đút hắn uống.
Lúc đầu, vì vết thương quá nặng mà hắn sốt cao tận ba ngày, liên tục nói mớ, trằn trọc không yên, A Đào không thể bỏ mặc, chỉ phải ngồi canh hắn suốt ngày. Tối đến, thời tiết se lạnh, tấm chăn mới mua không thể khiến hắn ấm áp, hắn phát run, cuộn tròn người, mơ mơ màng màng kêu lạnh mãi, A Đào bèn nằm dưới góc giường sưởi ấm cho hắn.
Nàng cũng biết cách làm này không hợp lễ nghĩa, nếu người khác phát hiện chắc chắn sẽ bị phỉ nhổ. Nhưng gian phòng này chỉ có một cái giường, một chồng chăn dày, không ngủ cùng thì sao có thể chống chọi với cái lạnh cắt da cắt thịt kia? Huống hồ đây là nhà nàng, chẳng lẽ nàng phải ra ngoài ngủ trên chiếc xe ba gác nếm lại cảm giác tra tấn như trước sao?
Vả lại, hắn đâu có thích nữ nhân, chắc sẽ không để ý đâu.
Bỗng, cửa gỗ bị đập rung lên, bên ngoài có người đang gõ cửa, âm thanh dồn dập mạnh mẽ, kinh động đến A Tài khiến nó sủa như điên.
A Đào vội vàng đi ra mở cửa.
Bên ngoài là một nam nhân mặc đồ đen, thân hình cường tráng, uy phong lẫm liệt. Hắn đưa một bức họa tới trước mặt A Đào rồi quát, “Có gặp người này không?”
A Đào nhìn kỹ bức họa, bên trên là chân dung của một nam tử tuấn tú, nàng lắc đầu nói: “Không có.” Dường như người nọ đã sớm đoán được câu trả lời của nàng, cũng không hỏi nhiều, xoay người đi sang nhà đối diện đập cửa.
Đóng kín cửa, che lại trái tim đang đập dồn của mình, A Đào chợt nhận ra, có vẻ nàng đã nhặt về một mối họa, thì ra tình cảnh kinh khủng và hỗn loạn trên phố hôm nay đều do hắn cả.
Cũng may bọn họ không định lục soát nhà, nếu hắn là người bọn họ đang tìm, bọn họ nhất định sẽ không để yên.
A Đào khá lo lắng về cuộc sống sau này, nàng biết nam nhân trong phòng kia xấu tính thế nào, ương bướng thế nào, nàng không khai ra hắn, rốt cuộc là đúng hay sai, cũng chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại rồi tính.
Đám người kia chỉ kiểm tra đến buổi trưa rồi đi.
Lúc đầu dân cư trong trấn nhỏ còn hơi sợ hãi, chả ai dám ra đường, dần dần, bọn họ phát hiện trấn nhỏ vẫn gió êm sóng lặng, đám người kia không đốt phá, giết người hay cướp đoạt làm xáo trộn sự yên ổn ở đây.
Mọi cảnh giác biến mất, đêm đến, trong quán rượu vẫn ồn ào như cũ, thậm chí vì chuyện xảy ra lúc sáng mà mấy chuyện kì thú cũng được biên soạn ra.
A Đào đã bán hơn chục tấm khăn tay mà nàng thêu cho người bán hàng rong ở ngoài cửa, lẽ ra phải mang lên chợ bán, có thể được mấy văn tiền, nhưng A Đào chờ không kịp, vì mua thuốc trị thương mà tiền trong hộp gỗ đang giảm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nếu không nghĩ cách kiếm thêm thì đến cơm nàng cũng không có mà ăn mất.
Cũng may, ông trời không phụ lòng người, dưới sự chăm sóc kỹ càng của nàng, đến ngày thứ mười kể từ khi ngủ mê man, Kỷ đại công tử rốt cuộc cũng tỉnh.
Khi đó A Đào đang xoa bóp chân cho hắn để máu được lưu thông.
Kỷ Vô Ưu vừa tỉnh, trong đầu cực kì hỗn độn, chỉ có thể mở to mắt, mơ màng nhìn trần nhà, chờ ký ức trở lại, mới cảm thấy dưới chân có người đụng vào, hắn cảnh giác, muốn ngồi dậy ngay lập tức.
Tiếc là vết thương vừa mới khỏi lại lâu ngày chưa vận động, cả người sớm đã cứng như sáp, dù hắn có cố sức thế nào thì trong mắt người khác cũng chỉ như đang run rẩy mà thôi.
Cảm nhận được phản ứng của hắn, A Đào vội nhổm người lên xem, thấy hắn mở mắt, nàng cũng không biết nên vui hay buồn, ngây ra một lúc lâu mới hỏi: “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh?”
Hắn tỉnh, nàng cũng coi như nhẹ nhõm, ít nhất không cần lo phải chăm sóc nam nhân bại liệt này cả đời.
Người này nhất định không cảm kích ơn cứu mạng của nàng, nàng chỉ hy vọng hắn đừng lấy oán trả ơn là được.
Sau khi thấy rõ mặt nàng, tuy không ngồi dậy được, nhưng nhiều năm rèn luyện phản ứng nhanh nhạy khiến ánh mắt hắn tràn ngập vẻ hung ác, Kỷ Vô Ưu mím môi, đề phòng nhìn A Đào, đưa tay sờ soạng khắp nơi, hàm răng phát ra tiếng ken két.
Giống như lần đầu gặp A Tài, rõ ràng không có sức đánh trả, nhưng vẫn vươn bộ vuốt nhỏ tỏ ra lợi hại.
Có điều, vẻ mặt hung hăng kia của hắn không khiến A Đào sợ, bởi vì trong mắt nàng, hắn không khác gì một đứa trẻ.
Vì hôn mê mấy ngày liền mà hốc mắt hắn trũng sâu, gương mặt cũng gầy rộc, trên cằm lún phún vài cọng râu. Nếu không phải từng gặp gắn, nàng thật sự không dám tưởng tượng nam nhân lôi thôi nằm trên giường này, chính là cậu ấm tài giỏi vô song ở thôn Bách Yến ngày ấy.
Nàng không nhịn được cười khẽ, dùng giọng điệu dịu dàng nhất hỏi: “Muốn uống nước không?” Nói rồi đưa tay lấy chén nước cơm đã nguội ở đầu giường đút cho hắn, Kỷ Vô Ưu đang định nói chuyện, nước cơm ngọt lành rót vào miệng bỗng đánh thức cơn đói khát trong bụng hắn, hắn giơ tay vịn đế chén, một hơi uống cạn.
A Đào nói: “Đừng gấp, vẫn còn.”
Cuối cùng cũng khôi phục được chút sức, hắn khàn giọng hỏi: “Đây là đâu?”
A Đào đỡ đầu hắn lên, đặt một cái gối ở sau lưng, để hắn dựa đầu vào giường, lúc này mới trả lời: “Đây là nhà ta, thấy ngươi trọng thương ngất xỉu bên bờ sông nên đã mang ngươi về.”
Kỷ Vô Ưu quan sát khắp gian phòng nhỏ này, suy nghĩ trong đầu quay cuồng, hắn thử hỏi: “Đây là quê ngươi, thôn Thanh gì đó?”
A Đào cứng mặt, rất nhanh đã lắc đầu đáp: “Đây là trấn Hồi Long.”
Trấn Hồi Long, hắn khẽ lẩm bẩm.
Trấn Hồi Long là nơi sản xuất rượu Thiệu Hưng, rượu ở đây được người ở phương Bắc yêu thích, đương nhiên hắn có ấn tượng. Nơi này cách núi Chung Hà không xa, xem ra hắn bị nước sông cuốn đến đây, chỉ là tại sao nữ nhân này lại ở nơi này, nàng cứu hắn thế nào, mọi thứ cũng quá tình cờ rồi?
Hắn sờ soạng quanh hông, giọng điệu bỗng lạnh tanh, “Kiếm và ngọc bội của ta đâu, ngươi cầm đi bán?”
Với lời chất vấn xấc xược này, A Đào cũng không tỏ ra tức giận, dù gì nàng cũng từng chứng kiến sự lạnh nhạt vô tình của hắn, không mong hắn sẽ đổi tính nói ra lời hay ý đẹp chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi.
Nàng khom người kéo một cái hộp gỗ từ dưới giường ra, sau khi mở nắp liền đặt hai thứ bên cạnh hắn.
“Đây là ngọc bội và kiếm của ngươi, ta vẫn để trong hộp, chưa từng đụng vào.”
Kỷ Vô Ưu nghiêng đầu, liếc mắt một cái, duỗi tay cầm Thừa Ảnh kiếm treo vào hông.
A Đào giúp hắn nhét ngọc bội dưới gối, nhưng dù vậy, vẻ hoài nghi trong mắt hắn vẫn chưa biến mất.
“Trong phòng này, trừ bỏ ngươi, còn có ai?”
A Đào sờ cái đầu nhỏ đang nhô ra cạnh chân giường của A Tài, cười nói: “Chỉ có ta với nó.”
Kỷ Vô Ưu liếc nhìn con chó, lại nhìn liếc nhìn nàng, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể vẫn đang tìm ra điểm đáng ngờ.
A Đào ngồi một bên, thấy bộ dáng bày thế đề phòng kia của hắn, lại có chút dở khóc dở cười. Tự tiện mang một nam nhân lạ về nhà, nàng còn chưa sợ, thế mà hắn lại đảo khách thành chủ, coi nàng là phạm nhân mà thẩm vấn.
“Một mình ngươi sao có thể mang ta về?”
“Dùng xe ba gác.”
“Lúc mang ta về có ai thấy hay hỏi không?”
“Không có, ta giấu ngươi dưới đống củi khô rồi đẩy về.”
“Trương Úc Bạch có tới đây không?”
“Ân công sao? Không có.”
“Vậy có người lạ nào đến tìm ta không?”
“Mấy hôm trước có một đoàn người mặc đồ đen cưỡi ngựa đến, cầm bức họa của ngươi hỏi ta.”
“Ngươi đã nói thế nào?”
“Ta nói ta không gặp.”
……
Vừa nghe đáp án này, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng hung ác lên: “Biết ngay là ngươi cứu ta không có ý gì tốt mà, không phải ngươi muốn tiền ư, sao không đổi ta lấy tiền đi? Ngươi muốn từ từ tra tấn ta chứ gì?”
Nghe vậy, tâm trạng vẫn luôn bình tĩnh của nàng cũng có chút phập phồng, nàng trả lời: “Ta không biết bọn họ là người tốt hay xấu, cũng không biết tại sao ngươi lại bị thương, nhỡ đâu người hại ngươi tới tìm ngươi thì sao?”
Kỷ Vô Ưu cười nhạo, “Người hại ta đến tìm ta chẳng phải càng hợp ý ngươi sao?”
Giọng nói nhỏ nhẹ của A Đào chợt sắc bén lên, “Nếu muốn hại ngươi sẽ không chăm sóc ngươi nhiều ngày như vậy, tiền ta tích góp đều lấy mua thuốc cho ngươi, ta cũng không cần ngươi cảm tạ ta, nếu ngươi đi được, ta ước gì ngươi mau đi đi, nếu không phải ngươi quen ân công, còn lâu ta mới giúp ngươi.”
Thấy nàng tức giận đến mặt đỏ rần, Kỷ Vô Ưu chán ghét hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn lười tranh cãi với nàng, chỉ nói: “Yên tâm, chờ vết thương lành, ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi thật hậu hĩnh.” Hai chữ ‘cảm tạ’ là cắn răng nói ra.
Rốt cuộc A Đào cũng biết ý nghĩa câu chuyện nông phu và con rắn là thế nào rồi, nàng bưng cái chén không trên bàn, xoay người đi thẳng ra ngoài, cửa gỗ nặng nề đóng lại, một trận gió mạnh thổi tới, cứ như cũng mang theo tức giận.
Kỷ Vô Ưu dựa vào ván giường, trợn trắng mắt, hắn hơi xoay cái lưng cứng đờ của mình, ai ngờ động tác tưởng chừng rất nhỏ này lại làm cơn đau âm ỉ trên vết thương tràn qua ngực, hắn siết chặt xương tay nhẫn nhịn.
Xem ra hắn bị thương không nhẹ, trước tiên phải ở đây dưỡng lành mới được, còn nữ nhân kia, dù nàng ta có mục đích gì, chờ hắn khỏe lên rồi đi điều tra cũng không muộn.