A Đào

Chương 3: Được cứu



Cách phía Nam ngoại ô thành Đông Hồ ba mươi dặm, có một ngọn núi nổi tiếng hiểm trở tên Lạc Ngâm.

Dưới chân núi có thôn Bách Yến, tọa lạc trong khe núi, xung quanh bị núi bao bọc, trong thôn có khoảng mười hộ gia đình, toàn sống bằng nghề trồng trọt và săn thú.

Cuộc sống ở đây rất nhàn nhã, người dân thật thà chất phác, là một nơi yên tĩnh, non xanh nước biếc, nhiều văn nhân hiệp sĩ nổi tiếng thời xưa vì muốn tránh họa đã đưa gia quyến đến ngọn núi này để quy ẩn, dưỡng già.

Chạng vạng, khi sắc trời còn chưa tối hẳn, tầng mây ráng màu tựa vào núi, đám sương khẽ bay lởn vởn, Trương Úc Bạch nhẹ nhàng vận khinh công chạy đến ngôi nhà gỗ nhỏ bên sườn núi, đứng một lát thì đẩy cửa ra, tro bụi xung quanh và mùi mốc meo của gỗ mục ập ngay vào mặt.

Hắn nhấc ống tay áo lên che mũi miệng, bàn tay đang cầm kiếm thì phẩy phẩy những hạt bụi muốn bay vào mắt.

Chỉ mới gần một năm không ở, mạng nhện đã đóng đầy bàn ghế và xà nhà. Hắn nhìn nóc nhà, chỗ đó bị nước mưa xối rơi mất một góc. Lần này tới vội vàng, cũng không mang theo đồ để tu sửa, nghĩ đến việc phải ở đây chịu thiệt một đêm, không khỏi thở dài một hơi.

Nửa đêm, sương nổi lên theo gió.

Đêm tháng Tư còn lạnh hơn đêm đông chí, gió lạnh liên tục trút vào từ lỗ hỏng trên nóc nhà, tùy ý tập kích.

Trương Úc Bạch khoác thêm một cái áo cũ ngồi trước bàn, hắn nhúng tấm vải trắng vào rượu, cẩn thận chà lau trường kiếm trong tay.

Mũi kiếm phát sáng dưới ánh nến, kiếm vẽ ra một vòng, tựa như ngôi sao bạc lấp lánh, chỉ nháy mắt đã đút vào vỏ kiếm. Hắn quấn chặt áo khoác, ôm kiếm nằm trên giường trúc chợp mắt, đỉnh mày hơi nhíu, sắc mặt nghiêm nghị.

Sáng sớm, trong tiếng chim chóc hót vang giữa khe núi, trong màn sương mờ ảo dưới chân núi, có bóng người nhẹ nhàng tung mình mà đi.

Trương Úc Bạch vận khinh công, bay tới một con đường nhỏ ẩn bên ngoài thôn Bách Yến nối liền với thành Đông Hồ. Hắn trốn trong một lùm cây dưới tán cây bạch (*) lá rộng kiên nhẫn chờ.

(còn gọi là cây Kim sương, chùm hôi trắng, cây da chuột, lăng ớt, ớt rừng – Micromelum falcatum, một loại cây thường mọc ở nơi hoang dã và rừng rậm, rễ có tính nóng, đắng, cay, có tác dụng tán ứ hành khí, giảm đau, hoạt huyết)

Hắn đang đợi người, một đám người.

Khi một chiếc xe ngựa to bịt kín rèm xám bị mười mấy tên thổ phỉ thân hình lực lưỡng lười biếng áp tải đến, hắn khẽ đặt tay lên chuôi kiếm, chuẩn bị tập kích.

Có lẽ là dọc đường bôn ba mỏi mệt, nhóm thổ phỉ đi tới một khoảng đất trống cách chỗ Trương Úc Bạch ẩn thân khoảng mười thước thì tập trung lại, ai nấy đều ngồi ngoài xe ngựa nghỉ ngơi.

Đám thổ phỉ đang cầm túi nước, vừa rót ừng ực xuống bụng vừa dùng ánh mắt dâm tà nhìn chiếc xe ngựa trước mặt, hình như bên trong có tiếng nữ tử run rẩy, nức nở, nhưng vì bị bịt miệng mà âm thanh có vẻ nặng nề và yếu ớt.

Dưới thân bọn chúng dần sinh ra phản ứng, một đám đứng ngồi không yên, miệng khô lưỡi khô. Sắp tới thành Đông Hồ, mấy kẻ khác chẳng phải sẽ được hời sao? Dù gì đám nữ nhân bên trong cũng là bắt cóc hoặc mua đứt từ đám lưu dân chạy nạn, vốn phải bán đến mấy nơi trăng hoa, một hai đứa thất thân thì có làm sao? Cùng lắm là bị ép giá, tóm lại là không thể để lỗ vốn.

Một tên thổ phỉ trên đầu quấn khăn dài, để trần đi qua, dáng vẻ như đầu sỏ, y vén rèm vải lên, nhìn quét bên trong, sau đó đưa tay kéo một nữ nhân nhan sắc trung bình, dáng người gầy yếu ra ngoài.

Lúc nữ nhân kia giãy giụa, khăn vải trong miệng bỗng rơi xuống, nàng kêu la thảm thiết, nhưng vẫn bị túm tóc kéo ra sau cây cổ thụ gần đó, có hai tên khác vừa cười vừa lôi nàng tới trước, tiếng vải vóc xé rách vang lên, nữ nhân vẫn đang yếu ớt giãy giụa.

Mấy nữ nhân khác trong xe ngựa vội rúc vào nhau, vừa sợ hãi nhắm mắt lại, vừa âm thầm cảm thấy may mắn.

Trương Úc Bạch thấy thời cơ đã đến liền quát lớn, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng về phía hai tên thổ phỉ gần đó. Mũi kiếm vù vù, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tên kia bỗng dưng phản ứng lại, ném nữ nhân trong tay qua một bên, rút trường đao ra phòng vệ.

Trương Úc Bạch lúc thì ngăn cản lúc thì tấn công, kiếm pháp loạn vũ, không bao lâu đã có ba bốn kẻ chết dưới trường kiếm. Mấy tên thổ phỉ làm nhục nữ quyến còn bị chặt đứt tay chân, vừa kêu thảm vừa bò về trước, máu tươi nhuộm đỏ cả con đường.

Đám thổ phỉ ở đằng xa thấy tình hình không ổn, vội vứt vũ khí chạy trốn, bị Trương Úc Bạch bay tới bắt lại, hạ gục hết tất cả.

Trương Úc Bạch bước nhanh tới trước xe ngựa, vung kiếm chặt đứt dây trói xung quanh, bên trong có mấy nữ nhân đang ôm nhau nhìn hắn khóc lóc. Hắn cởi bỏ dây thừng cho họ, khom người hành lễ rồi dò hỏi: “Không biết vị nào là Vương Vân Mạt cô nương?”

Cô nương tên Vương Vân Mạt kia đã sớm bị cảnh chém giết trước mặt dọa đến sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Ta…… là ta.”

Trương Úc Bạch dịu dàng an ủi, “Đừng sợ, là người nhà cô nương ủy thác ta tới cứu cô nương, xin hãy theo ta đến nơi an toàn.”

“Đa tạ ân công.” Cô nương kia đang định hạ lễ thì ngã khuỵu xuống.

Trương Úc Bạch bảo vệ đám nữ nhân này đi xuyên qua khe núi, dọc theo đường lớn khoảng mấy dặm đã thấy người của Vương gia tới chi viện.

Trương Úc Bạch vốn được người ta ủy thác, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, cũng không làm bộ khách sáo, sau khi nhận tiền công thì cáo từ rời đi.

Đi được hơn năm dặm, Trương Úc Bạch bước chậm lại, xoay người sang chỗ khác.

Nữ nhân kia còn đi theo hắn, hắn ngừng, nàng cũng ngừng, nhưng chỉ đứng từ xa sợ hãi mà nhìn, hắn đi, nàng sẽ bướng bỉnh chạy chậm theo.

Một đường mệt mỏi, nàng không theo kịp hắn, cả người loạng choạng muốn ngã.

Trương Úc Bạch định kiên quyết bỏ rơi nàng, nhưng nghĩ đến vừa rồi nàng mới bị bắt nạt, dáng vẻ yếu đuối lại bất lực, cuối cùng đành dừng bước, quay đầu lại, đứng từ xa quan sát nàng.

Đó là một nữ nhân mảnh mai đáng thương, mặt đầy phong sương.

Cũng là người bị đám thổ phỉ kia kéo xuống xe ngựa, trong lúc nàng chống cự, Trương Úc Bạch thấy rõ, trên cánh tay nàng có một vết roi màu nâu. Thấy nữ nhân quần áo tả tơi, hắn không đành lòng, bèn cởi áo ngoài ra, đi tới khoác lên người nàng.

Nữ nhân nhân quỳ xuống trước mặt hắn, bắt lấy vạt áo hắn, khẩn cầu, “Ân công, ân công mang ta theo với, để ta làm nha hoàn của ngài, cầu xin ngài.” Người nàng run bần bật, áo ngoài của hắn cũng trượt xuống theo, đầu gối nàng quỳ trên đường đá thô cứng, phát ra tiếng động dữ tợn.

Hắn ho nhẹ một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác, người khốn khổ trên thế gian này hắn đã thấy nhiều, lòng cảm thông cũng sớm biến mất, nhưng bỏ mặc nàng ở nơi hoang vu dã ngoại tự sinh tự diệt cũng không phải hành động nghĩa hiệp, đành phải đưa nàng về thôn Bách Yến trước rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.