A Đào

Chương 5: Lần đầu gặp gỡ sau cơn mưa



Sắc trời dần dần sáng tỏ.

A Đào thức trắng đêm, tờ mờ sớm đã rời giường làm cơm sáng.

Cháo trắng được hầm đến khi sánh lại, ăn kèm với bánh áp chảo giòn giòn, thêm một đĩa củ cải muối trộn chung với dấm và dầu mè.

Trương Úc Bạch ngồi trước bàn, nhìn những món rau dưa này, cảm giác thèm ăn tăng lên nhiều. Hôm qua hắn hơi say, sáng nay ngủ dậy tinh thần rất kém, vốn muốn ăn thanh đạm một chút.

A Đào bưng chén cháo ngồi ngay bên cạnh, mặt chôn trong chén, ánh mắt lảng tránh, chỉ lo uống cháo, cả đồ ăn cũng không dám gắp.

Trương Úc Bạch thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của nàng, nghĩ tới chuyện hôm qua, trong lòng hơi áy náy. Chỉ là cảm thấy ngại, không biết phải trấn an thế nào, liền chủ động gắp một miếng rau bỏ vào chén nàng, tuy không nói xin lỗi, nhưng thấy môi nàng hiện lên ý cười, cuối cùng cũng thở dài một hơi.

Ăn sáng xong, A Đào mang quần áo hôm qua của Trương Úc Bạch đến khe núi giặt.

Ở đây mấy ngày, nàng cũng đã quen dần với địa hình xung quanh. Căn nhà được xây trên vách đá giữa sườn núi, cách thôn trang bên dưới không xa, lên núi hay xuống núi đều phải leo lên vách đá, trên vách đá cũng xây một con đường núi, ngoằn ngoèo như rắn, rộng chừng hai thước, đối với người không biết võ công, con đường này cực kì nguy hiểm khó đi. Sau nhà gỗ có một thác nước chảy ra từ khe đá, nước suối lạnh lẽo, trong vắt, hương vị lại rất ngọt, nước chảy xuống tạo thành một vũng nước cao tới eo, rồi lại chảy theo các rãnh nhân tạo khác.

Đây là nơi có địa hình bằng phẳng nhất trên sườn núi, có lẽ ân công đã phải suy nghĩ rất nhiều khi chọn sống ở đây, lưng dựa vào núi non, bên cạnh là không gian xanh trải dài hàng chục mét, trồng đầy hoa cỏ, gió nhẹ thổi tới, hương thơm tràn ra khắp nơi.

Trước cổng là hai cây tùng mọc lên từ khe đá, tán cây phủ kín hơn nửa cái cổng tre.

Dưới bụi cây cạnh dòng nước, mọc lên một ít rau dại, A Đào ngắt tất, riêng dương xỉ, rửa sạch xong thì phơi trên tảng đá nhỏ ngoài phòng bếp, nấm rơm thì dùng kim chỉ xâu thành hàng rồi treo dưới mái hiên hong gió, tuy thô kệt nhưng lại tăng thêm không khí khói lửa cho nhà gỗ.

A Đào quen làm việc nhà nông, bận bịu tối ngày, vừa giặt xong quần áo đã vào bếp nấu một nồi nước.

Hôm qua, trong lúc sắp xếp mấy thứ ân công mua, nàng phát hiện ra mấy hộp trà. Khi nàng mở hộp chuẩn bị đi pha thì Trương Úc Bạch ngăn nàng lại, ra hiệu cho nàng cất hộp trà vô ngăn tủ, cười nói: “Ta không thích uống trà, đợi vài ngày nữa sư đệ sư muội ta đến rồi hẵng pha.”

A Đào vội vàng gật đầu, đang chuẩn bị rời khỏi phòng, lại nghe hắn nói: “Nếu sư muội tới, có lẽ sẽ ở gian phòng kia, đến lúc đó cô nương……”

A Đào vội cúi đầu trả lời: “Không sao, ta ở phòng bếp nhỏ cũng được.” Trương Úc Bạch gật đầu, thấy tay nàng nhăn nheo vì ngâm nước, trong lòng hơi mềm đi, “Uất ức cho cô nương rồi.”

A Đào đứng dưới tàng cây phơi quần áo, vì vắt quá mạnh, môi cũng vô thức mím chặt.

Ân công nói uất ức cho nàng, sao nàng lại uất ức được?

Nàng đến từ một sơn thôn cách đây tầm hơn trăm dặm, bị bọn buôn người bán tới đây, người khác đều bị bắt ép, chỉ có nàng là tình nguyện đi theo.

Nàng từng nghĩ rời khỏi đó, rời khỏi ngục tù đã giam cầm nàng suốt mười năm, theo lý nàng hẳn là bị lừa. Khi nàng ở thời điểm tuyệt vọng nhất ân công giống như thần tiên giáng thế, chẳng những cứu nàng còn đưa nàng đến nơi này.

Nàng cảm thấy mình thật may mắn, dù phải ở cái khe núi này cả đời nàng cũng vui. Nếu ngày nào đó ân công không cần nàng nữa, muốn đuổi nàng đi, nơi này cách thành Đông Hồ rất gần, nàng còn có thể xuống núi tìm thân nhân của mình.

Nàng nhìn về phía đám mây cuối trời, âm thầm chờ mong, rồi lại thấp thỏm lo âu.

***

Hôm nay, mới sáng sớm Trương Úc Bạch đã mở cửa phòng, thấy A Đào đứng dưới cây tùng, ngây ngốc nhìn lên ngọn cây, trong tay còn cầm bộ quần áo chưa khô hẳn của hắn. Thấy bộ dáng chùn bước của nàng, nghĩ nàng sợ hãi chuyện gì đó mới đi tới trước dò hỏi: “Cô nương làm sao vậy?”

A Đào thấy hắn tới, lá gan lớn hơn nhiều, giơ ngón tay chỉ lên ngọn cây, đồng thời từ từ nép lại gần hắn.

“Có một con chim lớn kì lạ cứ đậu ở đó.”

Con chim kì lạ? Trương Úc Bạch thấy một đôi cánh màu đen rất lớn đang vỗ trong nhánh cây, làm lá cây rung mạnh, không khỏi bật cười. Hắn gập ngón trỏ của tay phải lại, đưa tới miệng, sau một tiếng huýt sáo, con chim ở phía trên lập tức lao thẳng xuống, đậu trên cánh tay đang giơ cao của Trương Úc Bạch.

Đó là một con diều hâu, mõm dài như lưỡi câu, hai bộ móng vuốt sắc bén, bộ lông màu nâu đen bóng như lụa, dưới cánh có ba vệt đốm màu xám. Trương Úc Bạch lấy bức thư được cuộn tròn dưới chân nó ra, rồi thả nó đi.

Con chim kia thét lên, tiếng vang vọng khắp núi, bóng dáng màu đen biến mất nhanh như chớp.

A Đào che ngực, âm thầm thở ra, tiếp tục phơi đống quần áo trong tay lên dây thừng cột giữa hai cây tùng, quay đầu lại thì thấy Trương Úc Bạch cầm thư, nhịn không được vui mừng ra mặt: “Bọn họ đã gần đến thành Đông Hồ, nghĩ lại cũng nhanh, mấy trăm dặm thôi, nháy mắt là đến.”

A Đào nghe được niềm mong chờ trong giọng nói của hắn, lòng nàng cũng phập phồng theo.

Các bằng hữu của ân công sắp tới, nàng đã sớm dọn dẹp đồ đạc ngăn nắp, cũng chuyển hết chăn đệm của mình vào phòng bếp, chỉ để lại một ngọn đèn dầu trong phòng, dành riêng cho vị tiểu thư kia.

Trong lòng nàng hơi do dự, không biết có nên xin ân công hai cây nến để ban đêm làm y phục không?

***

Sau khi nhận được tin, không đến hai ngày đã có mười mấy nam tử xa lạ mặc đồ đen mang vài món đồ tinh xảo từ chân núi lên đây. Tất cả được bày biện ở nhà chính, tấm bình phong được điêu khắc khéo léo, bộ trà bằng ngọc bích, bình hoa bằng gốm sứ, thứ nào cũng bóng loáng mới toanh, đặc biệt là bộ bàn cờ làm bằng gỗ cây tuyết tùng, quân cờ trong suốt như pha lê, hắc tử như mã não, bạch tử như chi ngọc (*).

(quân màu đen như mã não, quân màu trắng như ngọc thạch)

Chờ những người đó rời đi, A Đào mới lén sờ chén trà bằng ngọc xanh kia, xúc cảm ấm áp và rõ ràng vấn vít trên đầu ngón tay không tiêu tan.

Cảnh tượng vàng bạc ngọc khí chất đầy nhà không làm Trương Úc Bạch kinh ngạc, hắn đã quen với phong cách này của sư đệ, y vốn lớn lên trong cẩm y ngọc thực, tuy đã hẹn cùng nhau sống cuộc sống như ẩn sĩ, nhưng chung quy vẫn không muốn mất mặt.

Có điều đã khiêm tốn hơn rồi, năm ngoái y hận không thể mang hết trang phục ở nhà tới, ngay cả tường cũng muốn dùng ngọc thạch sửa mới vừa lòng. May mà có tiểu sư muội khuyên can, làm y bỏ đi suy nghĩ này, bằng không một nơi vốn được xưng là sơn gian quy ẩn nhất định sẽ biến thành kỹ phường hưởng lạc mất!

Thế chẳng khác nào đang bôi nhọ cái gọi là hứng thú nhàn vân dã hạc (*) kia.

(Nhàn vân dã hạc: mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do, chỉ những con người sống tự do, an nhàn)

Ăn cơm sáng xong, sắc trời vẫn u ám, mây đen dồn nặng trên đỉnh núi, phảng phất như đang đè ép mặt trời xuống một đoạn.

Trương Úc Bạch ăn cơm xong liền lên đỉnh núi luyện kiếm, trong phòng yên ắng lại. Sau khi dọn dẹp ổn thỏa, A Đào ra sau khe núi gội đầu, thả mái tóc đen nhánh dài gần tới mông xuống, nàng ngồi bên mép suối chải tóc.

Trước đây, vì là một quả phụ tang phu, nàng không được ăn diện, không được tùy ý nói chuyện với người khác. Nàng luôn cúi đầu khom lưng nuốt uất ức vào lòng, cả ngày mặc chiếc áo màu xám đầy mụn vá như bà già, bôn ba từ sáng đến tối, oằn mình chịu đựng từng trận đánh chửi.

Giờ phút này, nàng ngửa đầu, thoải mái hít thở không khí trong lành trong khe núi, thỉnh thoảng có gió thổi qua, mang theo mùi thơm của trăm hoa.

Không lúc nào tốt hơn lúc này.

Nàng nhìn về phía chân núi, dù mây đen ngăn cách nhưng nàng vẫn có thể thấy rõ khung cảnh trong thôn trang.

Ruộng nương trùng điệp, bóng người làm việc, tựa như một bức họa lưu động.

Nàng nhất thời bị mê hoặc, mưa phùn lất phất trên núi rơi khi nào cũng không hay.

Nàng muốn nhìn rõ mặt mũi và quần áo của những người đó, nhưng vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể thấy được bóng dáng mơ hồ. Nàng muốn nhìn xem, có phải trước cửa từng nhà cũng đặt một cái máng giống thôn Thanh Bạc không, có phải họ cũng đang rửa sạch rau dại và khoai lang đỏ không?

Bây giờ là cuối tháng tư, mạ non trên đồng đã bén rễ, nếu không có tay nàng chăm sóc, liệu chúng có còn khỏe mạnh? Đám lục bình tươi tốt đã có ai cắt, bầy vịt ngỗng đã được chăn dắt xuống hồ chưa?

Nàng nghĩ đến xuất thần, không biết từ khi nào, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng và một đôi chân.

Giày trắng, trường sam trắng, từ góc áo nhìn lên, A Đào rơi ngày vào một đôi mắt trong veo như ao thu, một nam tử mặt mày sáng sủa, tuấn lãng đang cầm cây dù bằng tre phượng (*), cười ngâm ngâm nhìn nàng.

(một loại tre có các đốm nâu hoặc đen trên thân)

Nàng hơi giật mình, bị tư thái của hắn làm cho sợ hãi, chỉ biết ngây ngốc nhìn, hoàn toàn quên mất phản ứng.

“Sao vậy? Ngươi chính là lão bà mà sư huynh đã cứu về?”

Giọng của nam tử rất nhẹ rất êm, chỉ là hai từ ‘lão bà’ nghe có vẻ mỉa mai. A Đào đột nhiên đỏ mặt, chân tay luống cuống, vội giấu đi cảm giác khó xử sắp tuôn ra, cúi đầu đáp: “Ngài vào nhà ngồi đi, ta đi pha trà.”

Thấy nàng vội vã trốn vào bếp, hắn cũng bất động, cứ cầm ô như vậy, nghiêng đầu nhìn qua. Mang theo tìm tòi nghiên cứu, mang theo châm chọc, còn mang theo sự thù địch.

Thù địch?

A Đào cầm ấm nước trong tay, trên lưng tựa như bị kim chích, bị hắn nhìn đến nỗi phát run, nàng chưa từng gặp người thiếu niên này, vì sao lần đầu tiên gặp nhau lại nhìn nàng bằng ánh mắt thù địch như vậy?

Tiếng nước sôi vang lên ầm ầm.

Trương Úc Bạch từ khe núi ngự gió mà đến, vừa vặn bắt gặp Kỷ Vô Ưu đang đứng trong sân. Thân thẳng như tùng, tựa như một bức Giang Nam bằng mực, chưa qua phác hoạ cũng biết là tuyệt tác.

Hắn cực kì vui mừng, tiến lên tiếp đón, “Sư đệ.”

Kỷ Vô Ưu nghe được giọng y, cả người bỗng nhiên chấn động, sau một lúc lâu mới chậm rãi quay đầu lại.

Trương Úc Bạch mặc trên người một bộ y phục ngắn màu xám nhạt, ống quần hơi vén lên. Khuôn mặt hiền hậu, mày rậm mắt to, mồ hôi trên trán chưa khô, lại bị trận mưa phùn liên miên này làm ướt người, trông như một tiều phu trên núi mới đi làm về.

So với nhau, một người là gỗ đàn hương một người là mỹ ngọc, mỗi người mỗi vẻ.

“Ta còn tưởng sư huynh sẽ giấu một mỹ nhân ở trong nhà chứ, hóa ra chỉ là một bà già gầy đét.”

Trương Úc Bạch vốn đang trong trạng thái kích động, còn chưa kịp hỏi y vì sao lên núi sớm hơn thời hạn đã nghe được giọng nói cay nghiệt của y. Tính xấu này vẫn như cũ, không hề thay đổi. Hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, có chút quở trách, “Ngươi xem ngươi đi, vừa tới đã khinh cuồng vô lễ, người ta chưa chọc ngươi, sao ngươi lại nói chuyện khó nghe như vậy?”
Mới gặp đã chê người ta là sao???? Sau này đừng có mà hối hận nhé:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.