A Di Cách Vách Muốn Kết Hôn

Chương 3



Trải qua cả một ngày thảo luận, Phạm Hán Đình cẩn thận phân tích phương pháp hợp tác sao cho tốt, cũng giúp Cung Hạ Nhất Lãng tìm ra phương châm vận chuyển buôn bán cho khách sạn sau này, như là kế hoạch xây dựng khu khách sạn cao cấp năm sao mang lại được những lợi ích gì, cảnh sắc môi trường nên xây dựng ra sao, định hướng cho những du khách dừng chân, phân tích rõ ràng mỗi hạng mục, khiến cho Cung Hạ Nhất Lãng cực kỳ vừa lòng, chỉ có đơn giản dễ dàng ký hợp đồng.

Mà trong quá trình ở cùng Phạm Hán Đình, Cung Hạ Nhất Lãng ánh mắt luôn lưu luyến ở trên người Diệp Dĩnh Lam.

Tuy rằng Diệp Dĩnh Lam ở trong lòng cực kỳ không thoải mái,nhưng cô vẫn là theo lễ nghi mà cười, Phạm Hán Đình hiểu được cảm nhận của cô, vỗ vỗ tay an ủi.

Sau khi chính thức kí hiệp ước, Phạm Hán Đình cùng Cung Hạ Nhất Lãng hai người bắt tay cười cười nói nói vui vẻ, thư ký Cung Hạ mang tới cho họ hai ly sâm panh để chúc mừng.

“Phạm tiên sinh, buổi tối ta muốn mời mọi người dùng bữa ở khách sạn,ngoài việc chúc mừng chúng ta song phương hợp tác, cũng là thêm hiểu biết nhau hơn.” Hắn cười đến khiêm tốn, rồi chuyển hướng nhìn Diệp Dĩnh Lam:“Diệp tiểu thư không biết cô có hứng thú tới nhà hoa anh đào Masamori của tôi tham quan môt chút?.”

“Cám ơn ý tốt của Cung Hạ tiên sinh, Dĩnh Lam cùng tôi nhân cơ hội lần này qua đây ký hiệp ước mà cùng nhau đi du lịch luôn, nên không tiện, mong Cung Hạ tiên sinh thứ lỗi.” Nói xong, Phạm Hán Đình tự nhiên ôm eo Diệp Dĩnh Lam.

Chậc, nguyên lai là hoa đã có chủ. Cung Hạ Nhất Lãng ngắm chiếc nhẫn trong tay Diệp Dĩnh Lam, trong lòng có chút ảo não, nhưng lại không biết nói cái gì, không thể xuống tay với lão bà của đối tượng hợp tác đi? Hoa Hoa công tử cũng phải đúng người mới được.

Cung Hạ vẫn đúng như lời hứa mời mọi người ăn tối, đoàn người nâng cốc ngôn hoan, rất khoái ý. Mà Cung Hạ lại còn mời năm sáu cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp để tiếp khách, ở trong bữa ăn không ngừng kính rượu. Trong mắt Diệp Dĩnh Lam, Cung Hạ Nhất Lãng, thật sự khiến cô chán ghét.

“Nhất Lãng, ngươi uống nhiều rồi.” Một cô nàng yêu kiều xinh đẹp đưa lên một ly rượu hồng.

Cung Hạ Nhất Lãng vui tươi hớn hở tiếp nhận rượu, miệng cười đến ngoác cả ra. Mà vị cô nương tóc dài kia cố ý vô tình hướng Phạm Hán Đình đưa rươu, cố ý mị hoặc, trong mắt mọi người đều nhìn ra được điều này.

Diệp Dĩnh Lam hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc về phía Phạm Hán Đình. Hắn đối với cô nương đó biểu hiện thập phần vui vẻ, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua, nhận thấy ánh mắt khinh thường của Diệp Dĩnh Lam, khẽ nhếch miệng cười mà như không.

“Uống có chút rượu, mặt của ngươi giống như một tầng son hồng, xinh đẹp như hoa hồng,thật là xinh đẹp.” Hắn ghé sát vào bên tai cô nhẹ nhàng nói. “Cũng như lá đỏ mùa thu, khiến cho người ta bất giác ngắm ngây ngất, ngươi như vây rất xinh đẹp…”

Này là lừa người chết không đền mạng a! Diệp Dĩnh Lam mỉm cười, bất chợt lấy gót giầy hung hăng giẫm mạnh lên mũi chân Phạm Hán Đình, vừa lòng nhìn hắn hai má đỏ bừng lên, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, tao nhã rời đi.

Toilet Nhật Bản sạch sẽ như vậy làm cho người ta thật ấn tượng. Mặt tường vàng nhạt, trên mặt tường là những hoa văn hình học hết sức đơn giản. Mơ hồ có thể ngửi thấy hương thơm tự nhiên, sàn nhà dưới chân thập phần sạch sẽ, một chút bụi bẩn đều không có.

Diệp Dĩnh Lam đứng ở bồn rửa tay ngắm nhìn chính mình. Quả nhiên bởi vì cồn khiến cho khuôn mặt của nàng hơi hơi phiếm hồng, hơn nữa có chút nóng.

Nàng dùng nước lạnh vỗ nhẹ hai gò má,xem như đem cái nóng xua tan đi. Trong đó ngập tràn ham muốn mơ hồ khiến cho cô không được tự nhiên.

Đi qua phòng trang điểm, cô dừng chân lại. Phòng trang điểm là nơi khách sạn dùng cho nữ khách ở bên trong trang điểm, trang hoàng cùng một kiểu với toilet, chẳng qua bên trong có một chậu hoa kiểu Nhật để trang trí, trong bồn nước có những đóa hoa thủy tiên phương Tây màu vàng để trang trí, phối hợp hình thanh kiếm màu xanh đậm. Màu nền đặc sắc làm nổi bật sự yên tĩnh thanh bình của cách cắm họa kiểu Nhật. Trong không gian còn có chút âm nhạc, làm cho người sử dụng cảm thấy hét sức thoải mái.

Bên trong đang có hai nữ nhân, dáng người cao ráo đang trang điểm đồng thời nói chuyện phiếm, nhìn qua gương, Diệp Dĩnh Lam nhận ra trong đó có một người là do Cung Hạ mời đến, khuôn mặt đẹp, khí chất tuyệt hảo, không phải cái loại nữ tử phong trần, tới chỗ này để tiếp khách.

“Tiểu Hương, ngươi cảm thấy vị Phạm tiên sinh kia thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi của nàng khiến Diệp Dĩnh Lam cước bộ dừng lại, đứng bên cạnh cửa yên lặng nghe.

“Siêu cấp. Nếu buổi tối hôm nay là anh ta, tôi sẵn sàng ra ngoài cùng.” Một nữ tử khác khóe môi cong lên một chút ý cười, ngay cả mắt đều cười thành bán mị, nàng lấy ngón tay lau son trên môi.

Ghê tởm! Diệp Dĩnh Lam nhíu mày, thì ra trong đầu họ chỉ nghĩ tới những thứ này. >.

“Tuy rằng Phạm tiên sinh đã có vị hôn thê, bất quá….” Hai nữ tử nhìn nhau cười. “Chúng ta nhất định so với nàng càng mê người!”

Thực khiến người ta khó chịu mà! Diệp Dĩnh Lam bước nhanh tránh đi, nếu cô lại tiếp tục đứng đó nghe lén thì cô chính là con chó nhỏ!

Trở về bên cạnh người Phạm Hán Đình,vừa vặn nhìn thấy hai nữ tử quấn quít lấy hắn, muốn kính hắn rượu, Phạm Hán Đình chưa kịp chối từ. Nói thật, hắn đêm nay uống quá nhiều, hắn cũng không dám cam đoan sẽ không hồ ngôn loạn ngữ. Trông thấy Diệp Dĩnh Lam đi tới, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cuối cùng cũng có cứu tinh.

Nhìn bộ dáng các nàng quấn quít lấy Phạm Hán Đình, Diệp Dĩnh Lam không hờn giận, tiếp nhận một chén rượu, nàng cười khanh khách.

“Ta thay Phạm tiên sinh kính các ngươi.” Sau đó uống một hơi cạn sạch. “Ta đi trước.”

Cô vẫy vẫy tay, liền xoay người rời đi.

“Diệp tiểu thư,thật không tốt, chúng ta vừa mới tới, như thế nào lại muốn đi?” Cung Hạ ngăn nàng lại. “Không nên không nên, cho dù ngươi muốn rời đi, cũng phải phạt một ly.”

Diệp Dĩnh Lam nghe vậy, không nói hai lời, cầm lên một chén rượu khác uống một hơi cạn sạch, giơ chén rượu quay ngược trước mặt mọi người, không có một giọt rượu chảy xuống. Môi nở nụ cười, sau đó rời đi…

Trở lại phòng, cô cuối cùng thở nhẹ một cái, mở tủ lôi ra áo ngủ tiến vào phòng tắm, tẩy đi một thân bụi bặm, sau đó chui vào chăn cuộn tròn mình lại.

Mùa xuân Nhật Bản so với Đài Loan lạnh hơn rất nhiều, nếu không đem chăn bông dày bảo phủ chính mình, thì thật sự rất lạnh.

Tắt đèn trong phòng, Diệp Dĩnh Lam nhẹ nhàng khoan khoái hương khí, cảm thấy mỹ mãn. Bên ngoài ngọn đèn theo cửa sổ chiếu vào, ánh trăng đem vật thể trong phòng làm đồ vật ánh lên những ánh sáng xanh dịu nhẹ, ban đêm ngày xuân yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, cô nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy có hơi thở phả vào cổ, có chút vi ngứa, môi bật ra vài câu, rồi lại ngủ.

Nhưng mà, thình lình xuất hiện một chút nhiệt khí lan tràn đến trước da ngực mẫn cảm của cô.Tay cô phản xạ tính di tới chỗ đó, muốn đuổi con muỗi đáng ghét ấy đi, bất quá lại khiến cô có chút tiếc nuối, hơi hơi hít một tiếng……

Lập tức cô cảm thấy có vật gì đó mềm mại không ngừng ở trên cánh môi lưu luyến không đi, trêu đùa cô đem môi phiến tách ra, cô liền thuận theo yêu cầu vô thanh của nó……

Ngay sau đó lại có một trận lãnh ý thổi mát da thịt, khiến cô không khỏi cảnh giác, nhưng lập tức lại truyền đến một cỗ ấm áp bảo vệ cô.

Diệp Dĩnh Lam khẽ cười. Trong cơ thể có nồng độ cồn cao khiến cho cô dù đang ngủ cũng chóng mặt, thân thể như là sợi bông mềm mại, nhưng là hiện tại lại xuất hiện một cỗ độ ấm ôm chặt cô, cô cũng an tâm thoải mái tùy nó đi, đồng thời theo bản năng cùng nó vận động.

Tiếng chuông buổi sáng ở khách sạn khiến Diệp Dĩnh Lam giật mình, mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, mi mắt khẽ rung, nửa tỉnh nửa mơ. Quái, vì sao trước ngực có một cỗ nhiệt khí khô nóng, khiến cho cô không tự giác, không hiểu chuyện gì mà nôn nóng đứng lên……

Mở hai mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt, trong nháy mắt khiến cho cô thanh tỉnh hoàn toàn.

Cô đối diện với Phạm Hán Đình đang cười, hắn ghé vào trước bộ ngực trần của cô thở ra, hơi thở ở trên da thịt nhẵn nhụi của cô mà lượn lờ, trong lúc đó nhất thời khiến tim cô đập nhanh, tựa hồ như đã từng có cảnh tượng này….

Thấy ánh mắt cô biến đổi, Phạm Hán Đình cảm thấy hiểu rõ, ác ý lấy đầu lưỡi mà trêu trọc, chu du trên da thịt cô, khiến cho Diệp Dĩnh Lam thở gấp không thôi, muốn hắn đẩy ra, nhưng tựa hồ ý thức cùng thần kinh trong lúc nhất thời thác loạn, không có phản ứng, mà chỉ ngơ ngác nhìn Phạm Hán Đình.

“Tôi nhớ rõ, gáy là nơi mẫn cảm nhất của em……”

Lời còn chưa dứt, Phạm Hán Đình tiến đến gần cổ cô nhẹ nhàng cắn cắn, cánh tay trực tiếp cảm nhận được sự mát mẻ ở làn da của Diệp Dĩnh Lam, như là muốn thiêu đốt thân hình nàng.

Trong chốc lát,trong đầu Diệp Dĩnh Lam hiện lại những gì đã xảy ra đêm hôm qua,nàng nhớ lại khuôn mặt tuấn tú,cùng với người trước mắt Phạm Hán Đình chính là một.

“Là anh?”

“Em cuối cùng cũng nhớ ra……”

Phạm Hán Đình càng ghé sát lại thân mình Diệp Dĩnh Lam, khiến cho cô trong lúc nhất thời ngừng thở.

“Tôi chỉ mới cắt tóc và đeo kính sát tròng thôi, em lại nhận không ra. “Đưa ra ám hiệu, em vẫn là không hiểu…” Hắn không nghừng đặt những nụ hôn lên gáy Diệp Dĩnh Lam.

“Ngươi…… Cách ta xa một chút……”

Diệp Dĩnh Lam hổn hển phản kháng, hai tay đặt tại trên ngực Phạm Hán Đình đẩy hắn ra ,lại không có lực để đẩy, mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, hơi hơi lui bước. Kỳ thật cô sợ hãi nếu hắn còn tiếp tục như vậy, cơ thể cô sẽ dần dần mà không kiềm chế được, cô sợ hãi……

Phạm Hán Đình một tay bắt hai tay của cô, đem chúng khóa ở trên đỉnh đầu cô, một tay kia khéo léo nâng cằm Diệp Dĩnh, dừng ở môi cô mà hôn,dùng ở bên tai cô thì thào:

“Sao không thuận theo cảm giác mình? Sao không thuận theo nó?”

Thuận theo cảm giác của thân thể, Diệp Dĩnh Lam tựa hồ là được lợi,khép hờ mi mắt,chậm rãi đáp lại nụ hôn của hắn,thân thể dán chặt vào thân mình của Phạm Hán Đình.

Phạm Hán Đình nhìn xuống khuôn mặt đỏ hồn lên của Diệp Dĩnh Lam,đầu ngón tay khẽ lướt trên dôi môi nàng ở nàng,cử chỉ này của hắn khiến nàng bất khoái, há mồm làm bộ cắn, làm cho hắn vội vàng thu hồi đầu ngón tay.

“Biểu hiện thật tốt nha?” Phạm Hán Đình tràn đầy tự tin nhìn chằm chằm cô.

Diệp Dĩnh Lam liếc nhìn hắn một cái, dùng sức đẩy thân thể hắn ra, một tay lấy chăn quấn lấy thân thể của mình. Phạm Hán Đình chưa từ bỏ ý định, đem cô giam trong khuỷu tay anh, cắn cắn gáy cô, khiến cho Diệp Dĩnh Lam thật bất mãn.

“Thừa nhận đi! Thừa nhận em thích, thừa nhận em đối với cơ thể của tôi cũng có dục vọng ……”

Diệp Dĩnh Lam nghe hắn nói, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên như quả hồng, nhưng vẫn kiêu ngạo mà nâng cắm lên nhìn thẳng vào mắt Phạm Hán Đình.

“Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, loại sự tình này có cái gì kỳ quái? Không phải là nam nữ hoan ái, ngươi tình ta nguyện, bất quá là quan hệ trong lúc đầu óc không tỉnh táo một chút mà thôi, không có ý nghĩa gì.”

‘Sao?” Phạm Hán Đình tiến về phía cô, khẽ cắn môi cô. “Điều đó có nghĩa quan hệ chúng ta trừ bỏ đồng nghiệp, còn có thể có thêm một mối quan hệ xác thịt, đúng không?”

Diệp Dĩnh Lam biến sắc, dùng sức đẩy hắn ra: “Ngươi thật không biết xấu hổ!”

“Chỉ cần em nói không, chỉ cần em có thể cự tuyệt tôi……” Phạm Hán Đình lấy ngón tay xoa lên cằm nàng. “Tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em, chỉ cần em cự tuyệt tôi.”

Diệp Dĩnh Lam hạ tầm mắt, Phạm Hán Đình sát vào mặt cô, thở ra dòng khí ở bên tai cô, cô không thể phủ nhận trong lòng mình rối bời, tâm hoảng ý loạn. Trừ lần đó ra, còn có chút vui sướng từ trong đáy lòng, tinh tế, cực bén nhọn, đâm trúng trái tim của cô. Giống như một sợi dậy dẻo dai khóa trụ thân thể của cô, mà cô cư nhiên, cư nhiên không nghĩ thoát khỏi kiềm chế……

“Tôi nhất định là điên rồi……” Cô thì thào nói nhỏ. “Kỳ thật chuyện này cũng không có gì lớn, cùng lắm thì……”

“Là không có gì lớn.” Phạm Hán Đình lấy nụ hôn che lại lời của cô, tay không ngừng chu du trên thân thể cô, khiến cho da thịt cô như phát hỏa.

“Đủ rồi!” Diệp Dĩnh Lam cố lấy tay chụp tay hắn. “Tôi mệt mỏi, anh là đồ dã thú.”

Trên đường bay trở về Đài Loan, Diệp Dĩnh Lam thủy chung không nói chuyện, nhưng là có điều cần nói, cô hít sâu, quay sang Phạm Hán Đình, muốn nói lại thôi, sau đó lại chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

Rất nhiều mây trôi qua bên ngoài cửa sổ, trôi dần về phía sau, mà những đám mây tựa như dũng khí chết tiệt của cô, muốn nói cái gì với hắn đều không nói ra miệng được.

Phạm Hán Đình vỗ vỗ bả vai của cô, đưa cô một ly nước trái cây, cô xua tay từ chối.

“Để anh giúp em.” Phạm Hán Đình uống ngụm nước hoa quả, lập tức hôn lên cánh môi của Diệp Dĩnh Lam, đem nước trái cây đưa vào trong miệng cô, cùng nàng gắn bó như môi với răng, anh không an phận lấy đầu lưỡi dụ dỗ Diệp Dĩnh Lam.

Diệp Dĩnh Lam rời khỏi anh, đồng thời một tay chặ cái miệng của anh, nhìn chằm chằm nói: “Em cảnh cáo anh, em không hy vọng chuyện này làm cho em bị biến thành nhân vật nữ chính bị đàm tiếu ở trước mặt những đồng nghiệp trong công ty, em hy vọng anh nên giữ khoảng cách. Chúng ta công và tư rõ ràng, em làm việc của em, anh làm việc của anh, không can thiệp chuyện của nhau.”

Phạm Hán Đình nhún nhún vai. “Đương nhiên, anh rất đúng mực, anh cũng không hy vọng bị một đám người nhàm chán hỏi đông hỏi tây.

Thấy anh trả lời rõ ràng như vậy, Diệp Dĩnh Lam ngược lại cảm thấy chính mình vừa rồi đứng đắn thành ra buồn cười, có chút ảo não. Ánh mắt thoáng nhìn ngón tay áp út có nhẫn, quá bắt mắt, phải lấy nó ra. Kỳ quái là như thế nào cũng không thể đem cởi nó ra được, dường như là bám chặt vào da thịt của nàng.

“Làm sao, không thích đeo nó sao?” Phạm Hán Đình lấy tay chặn hành động của cô lại.

Giữ chặt nhẫn ở bên tay phải của cô. “Coi như anh tặng em một cái lễ vật nhỏ.”

“Tôi không cần, đeo cái này chỉ dễ khiến cho người ta hiểu lầm mà thôi.”

“Em không nói, ai biết?” Phạm Hán Đình nhún vai. “Người biết cũng chỉ có cô nhân viên bán hàng, em và tôi mà thôi, sợ cái gì. Em thật nhát gan.”

Diệp Dĩnh Lam lạnh lùng liếc mắt một cái.

“Đúng rồi, em giúp anh một việc, địa chỉ của anh, em đừng tiết lộ cho bất kì ai biết.” Phạm Hán Đình nhắm mắt lại mở mắt.

Diệp Dĩnh Lam không hiểu chuyện gì, bèn quan sát anh. Anh chẳng lẽ là làm chuyện gì xấu, bằng không như thế nào lại sợ mọi người biết?

“Trong tư liệu về nhận sự mà anh đăng kí là địa chỉ trước kia, anh không hy vọng có người sẽ đến chỗ anh làm phiền, nhất là Trịnh đại tiểu thư.”

Diệp Dĩnh Lam nở nụ cười giảo hoạt, lúc này Phạm Hán Đình lại vừa mới mở mắt ra nhìn cô, khiến cô không kịp che dấu ý xấu của mình.

“Hừ, cô ta mà biết em cũng sẽ không có ngày nào yên, đừng quên, em là hàng-xóm-tốt của anh.” Phạm Hán Đình ác ýnhấn mạnh thêm ba chữ “hàng xóm tốt”, nhắc nhở cô hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cô đừng mua dây buộc mình.

Diệp Dĩnh Lam chợt cảm thấy có cơn gió lạnh ở sau lưng, cô như thấy trước một tiền đồ xám xịt trước mắt. Cô cũng không thể lại làm đại tiểu thư tức giận, bằng không cho dù Quách bá bá lại giúp cô như thế nào, thì cô vẫn là có thể về nhà ăn gạo cũ cơm hôi.

“Thành giao.”

Cô đập tay với Phạm Hán Đình, mà lòng bàn tay Phạm Hán Đình cũng đáp lại tay cô, đồng thời nhân cơ hội đem cô kéo vào lòng mình, bất ngờ hôn lên môi cô. Tiếp viên hàng không đi ngang qua che miệng cười trộm, nhanh nhanh bước qua.

Mây ngoài của sổ vẫn cứ thế trôi qua, Diệp Dĩnh Lam không biết lý trí đã đi đâu mất, đã quên mất cự tuyệt Phạm Hán Đình như thế nào…

Tô Kỉ Thánh một bên rửa chén một bên rình coi bộ dáng dì mình cùng với tiên sinh bên cạnh đang ở trong phòng khách. Cũng mới chỉ có vài ngày mà thôi, cậu lại cảm nhận thấy được, quan hệ giữa dì cùng với Phạm thúc thúc tựa hồ có chút biến hóa, chẳng qua cậu nhìn không ra là biến hóa như thế nào.

Nhớ rõ lần trước mời Phạm thúc thúc đến ăn cơm, dì tức giận đến kêu to, như thế nào lúc này một câu cũng không nói, lại ngồi ở sô pha lười biếng cắn hoa quả.

Lúc này Phạm thúc thúc đang dựa vào vai dì Diệp Dĩnh Lam, vô lực chuyển kênh truyền hình, dì cư nhiên không đá hắn một cái, cũng chẳng tát hắn một bạt tai, chỉ là thỉnh thoảng rụt vai lại khiến cho hắn ngã xống mà thôi. Theo như tính tình của dì mà nói, chuyện này thật sự rất thần kì!

“Uy, em đừng lộn xộn, bằng không anh không có chỗ nào dựa a.” Phạm Hán Đình điều chỉnh kính mắt, ánh mắt tức giận nhìn Diệp Dĩnh Lam, chỉ đổi lấy là ánh mắt Diệp Dĩnh Lam lạnh lùng thoáng nhìn.

“Anh cũng muốn ăn táo.” Phạm Hán Đình thoáng nhìn quả táo trong tay cô, tự nhiên nổi tính trẻ con, mở miệng yêu cầu.

Diệp Dĩnh Lam chuyển ánh mắt, môi cô nở nụ cười mờ ám, đầu ngón tay đưa một miếng táo để sát vào cái miệng của anh, khi anh há mồm cắn, cô lại lại nhét vào trong miệng mình, đắc ý liếc vẻ mặt ảo não của anh, khẽ cười.

Phạm Hán Đình nheo mắt, nữ nhân này cư nhiên đùa giỡn anh, lá gan thật to, nhưng là anh cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, làm sao có thể tùy ý cô muốn làm gì thì làm!

Phạm Hán Đình buông điều khiển từ xa trong tay ra, thân thủ đem ngón tay vừa rồi cầm táo của cô, thừa dịp Diệp Dĩnh Lam không để ý, anh đem đầu ngón tay của cô đưa lên, ôn nhu hôn.

Hành động này khiến Diệp Dĩnh Lam thở ra tiếng, hai má nóng lên. Anh…… Anh có hiểu hay không hành động này thực khiêu khích?

Giống như con ếch bị con rắn thôi miên, Diệp Dĩnh Lam không thể nhúc nhích, trái tim thẳng thắn loạn nhịp, hơi thở hỗn loạn, ngơ ngác nhìn chằm chằm đầu ngón tay đang ở trước mặt Phạm Hán Đình. Sợi tóc ở trên trán anh ẩm ướt, rối loạn bất quy tắc, cuộn sóng văn lộ, che lại đôi mắt nồng đậm, lông mi dài ngay cả nữ nhân cũng đều yêu thích và ngưỡng mộ, bờ môi mê người thong thả cắn đầu ngón tay của cô. Thiếu vài phần phong độ của người trí thức, giờ phút này lại nhiều hơn một ít huyễn hoặc đầy nam tính……

Diệp Dĩnh Lam choáng váng thất điên bát đảo, trong đầu trống rỗng……

Phạm Hán Đình tương đương vừa lòng, anh có thể gây ảnh hưởng với Diệp Dĩnh Lam, buông tay cô ra, ngược lại chế trụ gáy cô, khiến cúi đầu lại gần, đôi môi giao mạn; Diệp Dĩnh Lam không khỏi than nhẹ, tự nhiên mà nhắm mắt lại, Phạm Hán Đình lấy đầu lưỡi liếm liếm môi cô, gây ra một loại ngứa ngáy khiêu khích lòng người….

“Khụ khụ……”

Tô Kỉ Thánh hắng giọng, khiến cho hai người người trưởng thành vội vàng tách ra, cười cười.

“Cháu cũng không biết, hai người từ khi nào mà tình cảm tiến nhanh như thế?” Tô Kỉ Thánh buông khay trà trong tay ra, bên trong là nước trái cây, đưa tới trước mặt hai người bọn họ. “Có cái gì giấu cháu phải không?”

Diệp Dĩnh Lam mặt đỏ bừng, theo bản năng đem ngón tay vừa rồi được Phạm Hán Đình hôn giấu ra sau lưng, giả vờ sờ sờ tóc, ra vẻ đứng đắn: “Không có chuyện gì,ngươi đừng suy nghĩ linh tinh.”

“Lần tới muốn biểu diễn thỉnh cân nhắc một chút, dù sao trong nhà cũng có trẻ con. Hắn không chịu nổi kinh hách!” Tô Kỉ Thánh cố ý giả bộ tức giận, bộ dáng trừng mắt nhìn hai người: “Tuy rằng nói tiểu hài tử không được can thiệp chuyện người lớn, nhưng là tối thiểu cháu có thể yêu cầu quyền lợi cơ bản đi?”

Hắn mẫn cảm phát hiện ra trên ngón tay Diệp Dĩnh Lam có một cái nhẫn, hắn bĩu môi chỉ và cái nhẫn, chất vấn:

“Đó là cái gì?”

“Không…. Không…. Chỉ là nhẫn mà thôi….” Diệp Dĩnh Lam khẩn trương đem tay trái thu vào trong ngực, cứng rắn muốn đem nhẫn bỏ ra, nhưng cái nhẫn kia thực không biết nghe lời mà, dù cô có tháo thế nào cũng không ra.

Có chút giận dữ, Diệp Dĩnh Lam liếc nhìn Phạm Hán Đình một cái, đều là do hắn hại, khi không có việc gì mua nhẫn làm cái gì! Ý định hại nàng,tiểu nhân vô sỉ.

Tô Kỉ Thánh hít sâu, ánh mắt nhìn hai người bọn họ băn khoăn. Bọn họ tuyệt đối là đang gạt hắn, đừng để cho hắn bắt được dấu vết, bằng không sẽ rất thảm! Nhất là dì, cư nhiên có chuyện giấu diếm hắn, chẳng lẽ dì không muốn được cậu chiếu cố, muốn tự mình xuống bếp thử trù nghệ?

Diệp Dĩnh Lam bị cháu trai nhìn với ánh mắt quẫn bách, bất an, cô trong lòng tức giận, đẩy Phạm Hán Đình một phen, làm cho anh suýt nữa ngã xuống sàn, không hiểu ra sao xem xét cô.

“Đã muộn rồi, anh nên trở về nhà đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô đột nhiên đứng lên, xoay người liền hướng phòng ngủ đi thẳng.

Phạm Hán Đình cũng không tính như vậy dừng tay, lập tức đuổi kịp, trước khi cửa đóng liền lủi đi vào.

Tô Kỉ Thánh mạc danh kỳ diệu nhìn cánh cửa kia. Bọn họ đang đùa cái gì a? Cũng mới đi một chuyến Nhật Bản mà thôi, đột nhiên có vài thứ bất đồng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Cậu rón ra rón rén đến cạnh cửa. Tuy rằng trong nhà, phòng nào cũng có cách âm, nhưng vẫn có thể nghe được loáng thoáng…. Tựa hồ nghe dì cùng Phạm thúc thúc tranh luận cái gì đó, nhưng càng ngày càng nhỏ, sau đó cái gì cũng nghe không thấy.

Tô Kỉ Thánh trong lòng có một chút bất an, vội vàng hướng trở lại phòng khách thu thập vật phẩm.

Đi ra ban công hưởng một chút gió,cậu cuối cùng cũng định tâm lai.

Tô Kỉ Thánh ngơ ngác nhìn chằm chằm nhìn những ánh đèn xe đi dưới đường, những ánh đèn vàng ánh vào trong mắt…

Gió có chút lạnh…… Tuy rằng là mùa xuân, nhưng là thời tiết còn thập phần chưa có ổn định, có lúc nóng lúc lạnh, không cẩn thận là bị cảm lạnh.

Trời càng về đêm, xe chạy về hướng đông càng ít, tốc độ xe cũng càng nhanh, ánh đèn xe “Hưu” một chút liền phi thật xa, thật giống như ánh lửa lưu động…

Tô Kỉ Thánh nhớ tới cảnh đêm lần trước nhìn thấy khi cùng dì đáp chuyến bay trễ từ Cao Hùng trở về. Toàn bộ Đài Bắc thật giống như một mạng nhện khổng lồ khuếch tán ra bốn phương tám hướng, những ánh đèn xe chớp nhoáng lướt qua không ngừng, thành phố Đài Bắc trong đêm không hề mang chút bụi, mà như quầng sáng màu vàng, mà những ánh đèn nê ông đầy màu sắc chằng chịt ở giữa tựa như ngũ sắc bảo thạch được khảm trong đó……

Đã hơn mười một giờ, vì sao Phạm thúc thúc còn không ra khỏi phòng của dì?

Cậu dựa lưng vào lan can nhìn vào bên trong. Cậu nên làm cái gì bây giờ? Nếu là Tiểu Uy, hắn nhất định bất chấp tất cả liền xông vào, nhưng cậu nên làm như thế nào đây?

Hít một hơi thật sâu, Tô Kỉ Thánh nhẹ nhàng bước đến bên của phòng Diệp Dĩnh Lam, không có đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng chiếu từ bên ngoài mà cảm nhận tình hình bên trong, cậu nhìn chung quanh, không phát hiện bóng người, chỉ thấy trên giường có tiếng người hít thở đều đều…..

Cậu nhẹ nhàng bước lại gần, không để phát ra tiếng, sợ kinh động đến người đang nằm trên giường, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tim đập thình thịch, khẩn trương có chút phát đau.

Nhẹ nhàng tiến đến, trước mắt cậu là dì đang ngủ ở trong lòng Phạm thúc thúc. Tay của Phạm thúc cũng tự nhiên mà để ở trên người dì,tựa như…… Giống như là thiên kinh địa nghĩa*……(*chuyện hết sức bình thường, vốn dĩ là như vậy)

Bất chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, nhất thời cậu thấy thế giới trở nên thật trống rỗng. Tô Kỉ Thánh không nói được lời nào, yên lặng xoay người đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa, cả người vô mà trượt người ngồi xuống đất.

Cậu hơi hơi phát run, trong đầu gào thét, trí nhớ lẫn lộn, như là có xe lửa đang chạy qua người….. Bọn họ hai người cư nhiên ngủ cùng nhau…… Như thế nào lại như vậy Dì còn chưa có lập gia đình đâu! Phạm thúc như thế nào cùng dì ngủ cùng một chỗ? Rất không có đạo đức! Tô Kỉ Thánh hiện thấy kinh hách quá độ.

Hơn nữa, vì sao trong ngực lại cảm thấy đau, trong lòng bỗng chốc có chút nhớ nhung, xúc động…… Cậu hai tay bám vào vách tường cố hết sức đứng lên.Chuyện này không phải một mình cậu lý giải và xử lí được, cậu phải tìm người lớn nói chuyện mới được, bằng không bản thân cậu sẽ miên man suy nghĩ, khả năng sẽ điên mất.

Tô Kỉ Thánh lao xuống lầu, ra sức gõ của nhà Tô Chí Uy!

Tô Chấn Nhạc trong miệng không khỏi lẩm bẩm, không hiểu ai tới, mở cửa ra, kinh ngạc nhìn thấy Tô Kỷ Thánh thần sắc hốt hoảng.

“Tiểu tử, ngươi làm sao vậy? Nhìn như có chuyện gì xáy ra sao?”

“Ta……”

“Vào đi.” Tô Chấn Nhạc cười kéo hắn vào cửa.

Mà Tô Chí Uy vừa thấy cậu vào cửa, liền hưng phấn mà vọt tới ôm lấy đùi cậu. Tô Chấn Nhạc bế Tô Chí Uy nhét vào trong lòng.

“Bé ngoan đã đến giờ lên giường. Ba cùng Kỉ Thánh có việc cần nói, con đi ngủ đi.”

“Không muốn!”

Tô Chí Uy đương nhiên phản đối, cứ bám dính lấy ba mình. Tô Chấn Nhạc để mặc hắn, đưa Tô Kỉ Thánh từ của vào ngồi trên sô pha, sau đó đi vào phòng bếp làm hai chén sữa nóng cho cậu cùng con trai, Tô Kỉ Thánh chính là ngơ ngác nhìn chén sữa Mark trong tay, tiểu Chí Uy kia vừa cầm lấy liền uống hết.

“Uống đi, sữa nóng có tác dụng chấn định, rất có ích đối với ngươi.”

Tô Chấn Nhạc hướng con của hắn, tiểu trư kia sau khi uống hết sữa cư nhiên liền ngủ, hắn thật sự là quảng cáo sống a.

“Tiểu Uy chính là minh chứng tốt nhất.”

Tô Kỉ Thánh đang cầm chén sữa Mark, yên lặng không nói gì, xem xét Tô Chấn Nhạc, sữa nóng dần dần rót vào đáy lòng, cậu chậm rãi ấm áp đứng lên. Khi có tâm sự có thể tìm người nói chuyện thật tốt…… May mắn là cậu đến đây……

“Bân cạnh nhà cháu có một vị hàng xóm mới tới, vừa vặn làm cùng một công ty với dì, vốn dì tựa hồ không vừa mắt, ai ngờ đi Nhật Bản trở về, bọn họ tựa hồ thay đổi ……”

Tô Kỉ Thánh hai tay chà xát cái chén. Tô Chấn Nhạc cổ vũ hắn tiếp tục nói tiếp, ánh mắt có chút đăm chiêu.

“Cháu vừa mới tận mắt thấy bọn họ ngủ ở cùng nhau trên giường….. Hơn nữa, hơn nữa dì cùng Phạm thúc thúc cư nhiên ngủ ở trong lòng nhau, nhưng lại không có mặc quần áo……”

“Cho nên dọa ngươi ngây người.” Tô Chấn Nhạc làm ra trực tiếp giải thích.

“Thúc nói đúng rồi.” Tô Kỉ Thánh hai bả vai sụp sụp, chậm rãi uống sữa, nhất thời vô ý bị bỏng đầu lưỡi.

“Thúc thúc, kỹ thuật pha sữa của thúc thực kém……”

“Ngẫm lại chuyện ngươi vừa nói đi đã.” Tô Chấn Nhạc đứng dậy, tiến vào phòng khách bật CD, chọn bản nhạc của David, giai điệu dương cầm vang lên trong phòng.

“Cháu thật sự bị dọa…..” Tô Kỉ Thánh thấp giọng nói.

“Tiểu tử, hiện tại đã là thời đại nào rồi, ngươi cư nhiên còn có thể bị loại sự tình này dọa nhảy dựng!”

Tô Chấn Nhạc tỏ vẻ không sao cả pha cà phê cho chính mình. Ánh mắt chỉ trích Tô Kỉ Thành.

“Dì ngươi tự làm chủ bản thân, cô ấy có quyền làm theo ý mình, chỉ cần cô ấy cảm thấy tự tại khoái hoạt, bất luận kẻ nào đều không thể xen vào cuộc sống của cô ấy, ngay cả ngươi cũng không thể. Ngươi cùng cô ấy đều là hai người độc lập, mỗi người đều có quyền lợi quyết định cách sống của bản thân mình.”

“Nhưng là……” Tô Kỉ Thánh nghẹn lời, cậu không biết nên như thế nào giải thích, đột nhiên trong lòng không thể thông cảm….. Cậu không thể dùng ngôn ngữ mà nói chuẩn xác nên cảm giác của chính mình, đây là loại cảm giác cậu chưa bao giờ trải qua.

“Ngươi cảm thấy dì của ngươi bị người khác đoạt đi rồi. Giống như kiểu đồ chơi của ngươi bị người khác cướp đi, nên cảm thấy rất khó chịu……”

Tô Chấn Nhạc mâu quang vẫn quan sát đứa trẻ trước mắt.

“Không giống với……” Tô Kỉ Thánh phản bác.

“Là bất đồng, Dĩnh Lam không phải là đồ chơi của ngươi, là người nhà thân nhất của ngươi, nhưng mà hiện tại trong lúc này lại xuất hiện một người ngoài xen vào giữa hai người; Hơn nữa cái kia tên cùng Dĩnh Lam quan hệ đã vượt quá những gì ngươi tưởng tượng, cho nên ngươi cảm thấy bị phản bội, bị lừa gạt, bị thương tổn……”

Tô Kỉ Thánh cúi đầu không nói, ngẫm lại cảm thụ của chính mình. Phạm thúc thúc là người ngoài sao?

“Phạm thúc thúc không phải người khác, cháu cũng từng nghĩ tới tác hợp thúc ấy và dì……”

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tô Chấn Nhạc.

“Nhưng là tình huống lại vượt qua mong muốn của ngươi, đúng không?”

Tô Chấn Nhạc hung hăng phá vỡ ngụy trang của cậu. Tựa như có một trận gió lạnh xuyên qua tim,Tô Kỉ Thánh nhắm mắt lại,chịu đựng đau đớn lợi hại kia, đau đớn đã khiến cậu trong lúc nhất thời đã quên hô hấp.

“Đau lòng a……” Tô Chấn Nhạc tiếp tục nói, nếu không tháo gỡ khúc mắc trong lòng hắn, thì không có một ngày thoải mái.

“Ngươi cùng dì rất thân thiết, sống nương tựa lẫn nhau đã sáu năm, trong thế giới của hai người không có những người khác tham gia, chính là Kỉ Thánh, ngươi đừng quên, dì ngươi còn trẻ, cô ấy cũng muốn có cuộc sống của riêng mình. Mà ngươi dần dần lớn lên, không thể luôn luôn bên cạnh dì, sẽ có một ngày rời khỏi dì ngươi, đến lúc đó cô ấy lại chỉ còn lại một người, khi đó chỉ còn lại mình cô ấy cô đơn, ngươi nhẫn tâm sao?”

Tô Kỉ Thánh cúi đầu nghe.

“Kỳ thật dì ngươi ở chung một chỗ cùng ai cũng không có vấn đề gì, đã là thời đại nào cô ấy cũng không phải là trẻ con, ngươi cũng đừng cổ hủ như vậy có được không?”

Tô Kỉ Thánh liếc mắt một cái, cái vị này là đang nói cái gì thế! Cậu một hơi uống cạn cốc sữa.

“Đúng, đúng, đúng, thúc sáng suốt, ngày nào đó Tiểu Uy nói cho thúc biết hắn làm cho con người ta mang thai, lúc đó thúc sẽ nói như thế nào.”

Tô Chấn Nhạc nhất thời bị bắt bẻ, bị sặc cà phê, ho khan không thôi! Hắn tà nghễ liếc Tô Kỉ Thánh, tiểu tử này tâm tình chính mình không tốt thì thôi, còn muốn thuận tiện kéo thêm người xuống nước, cư nhiên rủa con hắn ngày sau không kiềm chế hành vi. Nếu thật sự là như vậy, cũng đều là bị hắn — Tô Kỉ Thánh, dạy dỗ làm hư!

“Tiểu tử, mau trả tiền, đặc sản sữa của Tô gia, một ly năm trăm đồng.”

Hắn vươn tay. Tô Kỉ Thánh không đồng tình nhìn chằm chằm Tô Chấn Nhạc! Người bất lương chính là người bất lương, cư nhiên công phu sư tử ngoạm. Cậu ngừng lại:

“Thúc thúc, chúng ta có quan hệ thân thuộc, thông gia chi hảo, đừng vì chuyện nhỏ này mà bực mình, cũng chỉ là chén sữa mà thôi.”

Tô Chấn Nhạc chìa bàn tay hướng mặt Tô Kỉ Thánh, xem ra là không chịu bỏ qua.

Tô Kỉ Thánh đột nhiên đổi sắc, ngọt ngào cười: “Được, thúc thúc, ta trả tiền là được.”

Nói chưa hết câu, tay cậu dùng sức hướng bàn tay Tô Chấn Nhạc — “Một tay năm trăm, ta có thể cho ngươi năm trăm nữa, thúc thúc, ngươi còn muốn nữa không?”

Tô Kỉ Thánh cười đến phi thường phi thường ngọt ngào đáng yêu……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.