A Hạnh

Chương 167: Một tuồng kịch, một giấc mộng (Hạ)



Một tiếng gọi khẽ này lại tựa như lưỡi dao sắc nhọn đâm thật sâu vào lòng A Hạnh. Cả người nàng cứng đờ, tim như ngừng đập. Vào thời khắc này, nàng nghĩ muốn lao ngay vào lòng hắn, nói ra tất cả bi thương thống khổ, nhưng nàng biết, nàng không thể làm như vậy. Nếu như nàng không khống chế được mình, thì tỷ tỷ và đứa bé sẽ mất mạng. Đắc tội Hồ gia còn có thể có một đường sống, nhưng nếu vi phạm cam kết với Vương gia, hậu quả không thể nào tưởng tượng được.

Nàng cắn chặt răng, tàn nhẫn hạ quyết tâm, dựa theo kế hoạch trước đó, mặt đầy kinh hoảng rời khỏi ôm ấp của Dung Tranh.

Nàng quay đầu lại, thấy mặt Thẩm Nguyên Phong không còn chút huyết sắc, đôi mắt tràn đầy thống khổ. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, nhìn khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong này, tim như bị dao cắt, một chữ cũng không nói ra khỏi miệng được.

Nếu trên mặt nàng không phải đánh nhiều phấn như vậy, Thẩm Nguyên Phong nhất định sẽ phát hiện sắc mặt nàng đang tái nhợt tiều tụy. Nhưng A Hạnh đã sớm nghĩ tới điều này nên cố ý mua son phấn thượng đẳng, dùng nửa canh giờ khiến da mặt hồng hào, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết.

Nhìn sắc mặt nàng,Thẩm Nguyên Phong không thấy được bất kỳ bi thương đau đớn nào.

Lúc này, Dung Tranh kéo kéo tay nàng, hỏi: "A Hạnh, đây là ai vậy?"

Tay A Hạnh lạnh như băng, nắm thật chặt lấy tay Dung Tranh, tựa như muốn từ tay y lấy thêm sức lực, trên mặt nàng làm ra vẻ kinh hoàng, trông bối rối như làm việc xấu bị người bắt tại trận, nhìn Thẩm Nguyên Phong lắp bắp hỏi: "Nguyên Phong... Sao chàng... lại ở đây?"

Thẩm Nguyên Phong cảm thấy ưu thương dâng trào trong lồng ngực, mãnh liệt xâm chiếm, loại tâm tình này tích tụ lâu trong lòng, tựa như có một con dã thú hung mãnh gầm thét muốn khống chế hắn, hắn phải dùng tất cả sức lực bản thân mới có thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh. Mặc dù hắn thấy tất cả, nhưng vẫn cố chấp không chịu tin tưởng. Hắn nói với bản thân, đây có lẽ chỉ là hiểu lầm mà thôi, A Hạnh tuyệt đối không phải là nữ nhân như vậy, hắn nên cho nàng một cơ hội giải thích, có lẽ mọi chuyện cũng không như hắn tưởng tượng.

Hắn nhìn nàng, tròng mắt màu xanh dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ra một loại màu sắc nhàn nhạt, tựa như thủy tinh.

Giọng nói của hắn lí nhí run rẩy: "A Hạnh, đây... đây là chuyện gì...". Sâu trong đôi mắt đều là nồng đậm khao khát, hắn hy vọng nàng không thừa nhận chuyện trước mắt, lao vào lòng hắn, cười nói với hắn, tất cả những thứ này không phải là thật, là hắn hiểu lầm mà thôi...

Nhưng trên mặt A Hạnh lại tỏ ra chột dạ, nhìn Dung Tranh một chút, lại nhìn hắn một chút, cúi thấp đầu, khẽ nói: "Nguyên Phong, ta... ta không biết nên nói với chàng thế nào, tóm lại... thật xin lỗi... Ta muốn được ở cùng với Tranh!"

Dung Tranh đi tới bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng, nhìn nàng rồi cười dịu dàng. Nàng ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt của hắn, trên mặt là nụ cười hiền hòa, cũng nắm tay hắn thật chặt.

Cảm giác đau đớn “ầm” một tiếng, mãnh liệt tuôn trào trong lòng Thẩm Nguyên Phong, sắc mặt hắn trong chốc lát trở nên tái xanh đáng sợ. Đôi mắt ánh lên giận dữ, hắn chỉ vàoDung Tranh hét lớn: "Ngươi buông nàng ra!" Sau đó lao tới bên người Dung Tranh như cơn gió, tung một quyền tới mặt y.

Một quyền này là toàn bộ sức lực của hắn. Cũng mang theo tất cả sự tức giận của hắn, tiếng gió vù vù, uy thế kinh người, như muốn đánhDung Tranh thành thịt vụn! A Hạnh "A!" một tiếng sợ hãi, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, không kịp phản ứng gì.

Cũng may Dung Tranh cũng học võ từ nhỏ, mặc dù chỉ là công phu quyền cước thông thường, công lực không thâm hậu bằng Thẩm Nguyên Phong, nhưng thân thể phản ứng cực kỳ nhanh nhạy. Đầu hắn hơi ngửa về sau một cái, lập tức tránh được một quyền này. Nhưng Thẩm Nguyên Phong đang trong cơn thịnh nộ, hoàn toàn mất đi lý trí, một quyền rơi vào khoảng không liền lập tức tiến lên, theo sát đánh thêm một quyền nữa, tốc độ cực nhanh, Dung Tranh hoàn toàn không có biện pháp né tránh, "Bốp" một tiếng, đánh trúng ngay khóe miệng hắn, sức lực to lớn đánh vào khiến cho hắn buông lỏng tay A Hạnh, nặng nề té lăn trên đất.

Dung Tranh che miệng, nửa ngày cũng không dậy nổi, máu tươi theo giữa ngón tay hắn chảy xuống.

A Hạnh chạy tới, kiểm tra thương thế của Dung Tranh, nhìn khóe miệng Dung Tranh bị đánh vỡ, vừa đỏ vừa sưng, máu tươi chảy ròng, trong lòng tràn đầy áy náy, một quyền này là Dung Tranh chịu thay nàng, cũng bởi vì giúp nàng nên mới bị thương, nhưng đây cũng là cách tốt nhất để Thẩm Nguyên Phong hết hy vọng.

Nàng lấy khăn tay ra. Lau vết thương cho Dung Tranh, đau lòng nói: "Tranh, chàng có sao không, có đau hay không?" Sau đó lại xoay người, tức giận nhìn Thẩm Nguyên Phong, lớn tiếng nói: "Ngươi tại sao lại đánh chàng! Ngươi muốn đánh thì đánh ta là được rồi, ngươi không được đánh hắn!" Vừa nói nàng vừa giang hai tay che trước người Dung Tranh, biểu cảm ngươi dứt khoát đánh chết ta đi.

Bởi vì vừa rồi Thẩm Nguyên Phong cực kỳ cuồng nộ, cánh tay đánh Dung Tranh dùng sức quá mạnh nên còn hơi run, trong lòng hắn vốn lửa giận hừng hực, chỉ khiến hắn hận không thể hủy diệt tất cả, nhưng trông thấy vẻ mặt A Hạnh dù chết cũng muốn bảo vệ Dung Tranh, lửa giận trong lòng nháy mắt bị dập tắt, thay vào đó là một loại bi thương không cách nào nói rõ, một loại đau đớn không thể nào kể ra.

Hắn nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy đau đớn, bên trong như có ánh lệ, hắn khẽ gọi một tiếng: "A Hạnh..." Giọng nói khẩn cầu khiến cho người có lòng dạ sắt đá nghe được cũng phải mềm lòng, tiếng gọi này như đánh thật mạnh vào lòng A Hạnh, nàng cũng không khống chế đượctâm tư của mình nữa, nước mắt tràn mi.

Hắn lại gọi một tiếng nữa, "A Hạnh..." Một tiếng này còn to hơn tiếng trước, tựa như bao gồm tất cả tình cảm, tất cả thương tâm, cùng tất cả tuyệt vọng của hắn, như muốn thông qua một tiếng gọi này mà gọi người yêu trở về.

Cảm xúc của A Hạnh hoàn toàn tan vỡ, nước mắt giống như lũ tràn đê cuồn cuộn chảy, A Hạnh sợ hắn nhìn ra sơ hở, liền xoay người nhào lên người Dung Tranh, khóc nói: "Dung Tranh, chàng có đau hay không..."

Nguyên Phong, trong lòng của chàng nhất định là rất đau... Thật xin lỗi! Thật xin lỗi... Nhưng mà.. đau một chút như vậy sẽ qua rất nhanh thôi, rồi chàng sẽ thấy, căn bản ta không đáng giá để chàng lưu luyến, chàng sẽ quên ta ngay thôi.

A Hạnh nằm trên người Dung Tranh khóc lóc không ngừng, Dung Tranh vỗ về đầu nàng,nhẹ nhàng nói: "Ngốc, ta không đau, nàng không cần thương tâm như vậy."

Thẩm Nguyên Phong nhìn tình cảnh trước mắt, đau đớn như đang cắn nuốt hắn, một giọt nước mắt theo khóe mắt lặng yên không tiếng động rơi xuống

Nam nhi không rơi lệ, chẳng qua là vì chưa chạm phải chỗ thương tâm.

A Hạnh bỗng xoay người, quỳ xuống trước mặt hắn, ngẩng mặt, nhìn hắn, nói: "Ta biết ngươi là Tam công tử, mà chúng ta chẳng qua chỉ là con kiến hôi, ngươi muốn tính mạng của chúng ta dễ như trở bàn tay, nếu như ngươi cảm thấy thật mất mặt, cảm thấy ta làm tổn thương tự tôn của ngươi, vậy ngươi cứ giết ta là được!" Nàng hướng hắn dập đầu một cái: "Nhưng xin ngươi đừng thương tổn hắn, là ta có lỗi với ngươi, chuyện không liên quan đến hắn, xin ngươi đừng thương tổn tính mạng hắn, ta cầu xin ngươi..."

Từng câu từng chữ tựa như rắn độc gặm nhấm lòng nàng, nhưng nàng vẫn phải cứng rắn, buộc bản thânnói ra những lời này.

Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng quỳ rạp dưới chân, trong lòng một dần tĩnh lặng lại, giọng nói của hắn tựa như truyền tới từ một nơi rất xa, bình thản, không còn bất kỳ cảm xúc tức giận nào, "Hóa ra trong lòng nàng, ta là loại người vì sỉ diện bản thân mà giết người. A Hạnh, nàng thật sự là A Hạnh sao? A Hạnh mà ta biết không phải như vậy..."

A Hạnh cúi đầu, nhắm chặt hai mắt lại, gằn từng tiếng: "A Hạnh cho tới bây giờ đều là như vậy, chẳng qua lúc A Hạnh thích Tam công tử, trái tim dĩ nhiên là hướng về Tam công tử, lúc thích người khác, lòng sẽ hướng về người khác, vốn A Hạnh chính là nữ nhân hay thay đổi, A Hạnh thật xin lỗi công tử, sau này công tử đừng nhớ tớiA Hạnh nữa!"

Thẩm Nguyên Phong yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nụ cười này trên mặt hắn so với khóc còn khó nhìn hơn, hắn chậm rãi xoay người, từng bước từng bước đi ra khỏi Tùng Lâm, sau đó càng đi càng nhanh, bỗng nhiên hét to một tiếng rồi nhảy lên không trung, nhưng bởi vì đau đớn tức giận xâm lấn trong lòng, hơn nữa vì vận công quá mạnh mà phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng hắn vẫn kiên cường nhịn xuống, cứ như vậy nhảy ra khỏi hậu viện, biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.

A Hạnh vẫn quỳ trên đất, không nhúc nhích, người không ngừng run rẩy.Dung Tranh nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác bi ai, hẳn là phải yêu hắn rất nhiều thì mới đau đớn đến cùng cực như vậy.

Hắn nhẹthở dài một cái, "A Hạnh, hắn đã đi rồi."

A Hạnh như lập tức mất đi tất cả khí lực, ngã xuống đất. Dung Tranh từ dưới đất bò dậy, đi tới bên cạnh nàng, đỡ nàng dậy, trên mặt nàng tràn đầy nước mắt. Nước mắt thấm ướt phấn trang điểm, hòa thành một mảnh, trong mắt nàng trống rỗng, không khác gì người bị mất đi hồn phách.

Dung Tranh thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng vạn phần khổ sở, hắn nói nhỏ: "A Hạnh, mặc dù ta không biết nàng tại sao phải làm như vậy, nhưng khiến cho cả hai bênđều đau khổ, thật sự có đáng giá không?"

Ánh mắt chậm rãi chuyển động một chút, từ từ nhìn về phía Dung Tranh, nàng không biết trả lời vấn đề này như thế nào, một lát sau nàng mới nói: "Dung Tranh, thật xin lỗi, muốn nhờ ngươi giúp ta diễn kịch, lại còn hại ngươi bị thương, thật là xin lỗi."

Dung Tranh lắc đầu, không nói gì, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho nàng biết, kiếp này hắn sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay, hắn sẽ nhớ mãi cảm giác được nắm tay nàng, cảm giác được ôm nàng vào lòng, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của nàng, nàng ngọt ngào mỉm cười với hắn.

Cho dù tất cảnhững thứ này cũng chỉ là đang diễn kịch.

A Hạnh từ từ đứng dậy, thân thể lảo đảo nghiêng ngả, Dung Tranh có chút bận tâm, liền nói: "A Hạnh, ta đưa nàng về nhà nghỉ ngơi một chút nhé!" Vừa nói liền muốn dìu nàng đi, nhưng A Hạnh nhẹrút tay trở về: "Không cần, ta không sao đâu." Giọng nói lại trở nên tự nhiên như bình thường, không ngọt ngào dịu dàng như vừa nãy, trong lòng Dung Tranh cảm thấy mất mát.

A Hạnh lướt qua hắn, từ từ đi về phía trước, nhưng đi được hai bước, lại đột nhiên choáng váng ngã xuống đất, bên tai chỉ còn nghe được tiếng gió vù vù, cùng tiếng kêu sợ hãi của Dung Tranh tựa như từ rất xa truyền tới.

Trước mắt một mảnh tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, A Hạnh đi vòng quanh tại chỗ, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Nhưng bỗng một tia sáng xuất hiện phá vỡ bóng tối, từ trong luồng sáng, một bóng người chậm rãi đi về phía nàng, mái tóc màu nâu tung bay, đôi mắt xanh xinh đẹp như ngọc bích, trên môi mỏng là nụ cười thản nhiên, hắn dừng lại cách đó không xa, lặng lẽ nhìn nàng.

Trong lòng nàng tràn đầy vui sướng cùng hân hoan, nàng như một con bướm bay về phía đốm lửa, vội vàng chạy về phía hắn, nhưng bỗng nhiên, trong bóng tối mọc ra vô số bụi gai chặn lại đường đi của nàng, gai đâm vào người nàng, đâm vào trong máu thịt nàng, thậm chí đâm vào tim của nàng, khiến nàng đau tận xương tủy. Sau đó, nàng thấy hắn chậm rãi xoay người, từ từ đi xa, ánh sáng sau lưng hắn từ từ biến mất, chỉ để lại bóng tối vô cùng vô tận đau đớn.

Nàng khóc ra thành tiếng, liều mạng kêu gào: "Đừng đi! Đừng đi mà!"

Nàng dần tỉnh táo lại, bên tai nghe được một giọng nói xa lạ: "Vị cô nương này chẳng qua là ưu thương quá độ, hơn nữa lại nghỉ ngơi không tốt, nên mới ngất xỉu. Để nàng ngủ một giấc thật ngon, tỉnh lại chắc sẽ không sao. Ta kê một đơn thuốc, nhưng tâm bệnh còn cần tâm dược, các ngươi lo khuyên giải nàng thật tốt đi!"

A Hạnh rên nhẹ một tiếng, sau đó liền thấy Trần Tĩnh đi tới bên cạnh nàng, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, "A Hạnh, ngươi tỉnh rồi, dọa chết chúng ta. Ngươi hôn mê một ngày rồi, gọi thế nào đều không tỉnh lại, chúng ta không biết làm gì khác hơn ngoài mời đại phu tới."

Đại phu thấy nàng tỉnh lại, lại chẩn mạch cho nàng, nói: "Cô nương đã không có gì đáng ngại nữa, phải nghỉ ngơi thật nhiều."

Trần Anh liên tục cám ơn đại phu, đưa tiền khám bệnh rồitiễn đại phu ra cửa.

A Hạnh từ trên giường ngồi dậy, hiện đang ở phòng nghỉ trong thư phòng, ngoài cửa sổ đã là bóng đêm dày đặc.

Trần Tĩnh đỡ nàng ngồi dậy, nói: "Sao không ngủ thêm một lát?"

A Hạnh lắc đầu: "Ta không sao, về nhà quá muộn cha sẽ lo lắng." Vừa nói liền đứng dậy mang giày.

Trần Tĩnh giúp nàng khoácáo choàng, nói: "Ngươi yên tâm, chuyện ngươi té xỉu, người nhà ngươi đều không biết, chỉ có chúng ta cùng tiểu tử Dung Tranh kia biết, chúng ta sẽ không nói ra đâu."

A Hạnh mỉm cười: "Cám ơn các ngươi!"

Trần Anh tiễn đại phu đi rồi mớitới hỏi han A Hạnh: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta hỏi Dung Tranh, nhưng tiểu tử kia cái gì cũng không chịu nói, đang yên lành, ngươi làm sao lại ngất xỉu?"

"Có lẽ gần đây quá mệt mỏi thôi." A Hạnh trả lời.

Trần Anh gật gật đầu: "Cũng đúng, gần đây xảy ra nhiềuchuyện như vậy, lúc trước ngươi phải chiếu cố mấy người Lăng thúc, cũng khó trách sẽ mệt mỏi." Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng nàng đang nghi ngờ, đại phu nói ưu thương quá độ là như thế nào? Nhưng A Hạnh không muốn nói, nàng cũng nhịn xuống không hỏi nữa.

Trần Tĩnh thấy A Hạnh đứng lên, liền nói: "Mấy người Vân Đóa đã trở về, ta nói với bọn họ ngươi còn có chuyện phải làm nên về trễ một chút, bây giờ chúng ta đưa ngươi về nhà."

A Hạnh gật đầu.

Trong rạp hát có một chiếc xe ngựa, Trần Anh đánh xe, Trần Tĩnh ngồi cùng A Hạnh trong xe ngựa.

Trên con đường yên tĩnh lạnh lẽo, chỉ có tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng bánh xe chuyển động.

Trần Tĩnh ngồi đối diện nhìn A Hạnh, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Nghe nói hôm nay Thẩm Nguyên Phong đã tới..."

A Hạnh vẫn giữ nguyên tư thế và bộ dạng của mình, giống như không nghe được lời của Trần Tĩnh, một chút phản ứng cũng không có.

Ngay lúc Trần Tĩnh cho là A Hạnh sẽ không nói chuyện, lại nghe được nàng nhỏ giọng trả lời: "Sau này hắn sẽ không tới nữa."

Trần Tĩnh đang muốn nói thêm, nhưng khi nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, cuối cùng lại không nói được gì nữa.

Đến nhà ở thành Nam. Trong ngõ hẻm tối om, ánh trăng nhàn nhạt tựa hồ quên lãng ngõ hẻm thâm sâu chật hẹp này.

Xe ngựa dừng ở cửa nhà, ba người theo thứ tự xuống xe, đang lúc bọn họ chuẩn bị vào cửa, lại nghe được trong bóng tối vang lên giọng nói: "A Hạnh..."

Tay A Hạnh đang vịn Trần Tĩnh khẽ run lên. Dừng bước.

Trần Anh kịp phản ứng đầu tiên, nàng cười xoay người, hướng về phíagiọng nói: "Thẩm Nguyên Phong, ngươi trở về lúc nào vậy."

Nhưng giọng nói kia không trả lời nàng, trong bóng tối có người từ từ đến gần A Hạnh. A Hạnh cảm giác được một cánh tay lạnh như băng kéo tay nàng, loại lạnh lẽo đó tựa hồ xuyên thấu qua da nàng, thâmnhập vào sâu trong máu nàng, nàng cảm thấy máu toàn thân tựa như đông lại, ngừng chảy.

"A Hạnh, chúng ta nói chuyện một chút." Giọng nói khàn khàn, khác hoàn toàn với giọng nói bình thường của hắn.

"Tam công tử, giữa chúng ta còn gì để nói chứ?" A Hạnh lạnh lùng trả lời.

Tỷ muội Trần thị cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ không bình thường, Trần Tĩnh nói: "Các ngươi cứ nói chuyện đi, chúng ta vào trước." Vừa nói xong liền cùng tỷ tỷ đi vào nhà.

A Hạnh cũng muốn theo vào, bây giờ nàng không dám đối mặt với hắn, nàng sợ mình sẽ không kìm được mà nói ra hết mọi chuyện. Nhưng bàn tay lạnh như băng kia chặt chẽ kéo nàng lại, Thẩm Nguyên Phong lên giọng, trong giọng nói có chút tức giận mơ hồ, "Chúng ta phải nói chuyện một chút!"

A Hạnh sợ giọng của hắn truyền tới tai mọingười trong nhà, nếu để cho bọn họ biết chuyện này, chỉ sợ tỷ tỷ sẽ tự trách cả đời.

A Hạnh xoay người, nhỏ giọng: "Ngươi đừng làm ồn! Được thôi, chúng ta nói chuyện một chút."

A Hạnh xoay người đi về phía trước, muốn dẫn hắn dẫn rời xa nhà một chút, "Đi cùng ta."

A Hạnh đi dọc theo ngõ hẻm, không cần biết đi bao xa, chắc chắn bọn họ nói chuyện sẽ không truyền vào nhà, mới dừng bước chân lại, nói: "Tam công tử, ngươi muốn nói cái gì?"

Trong bóng tối, bọn họ không thấy được lẫn nhau, nhưng A Hạnh cảm giác được hắn cách nàng rất gần, hắn ngay sau lưng nàng, hô hấp nóng bỏng của hắn ngay sau tai nàng, khiến nàng cảm thấy tê dại.

Hắn lẳng lặng đứng sau lưng nàng, một câu cũng không nói.

A Hạnh có chút không kiên nhẫn: "Tam công tử, nếu ngươi không nói gì, ta phải trở về..."

Lời còn chưa nói hết, nàng liền rơi vào một lồng ngực lạnh như băng, hai cánh tay Thẩm Nguyên Phong ôm nàng thật chặt, như muốn đem nàng hoà nhập vào trong thân thể mình, đầu hắn đặt trên vai nàng, gò má lạnh như băng dán thật sát vào mặt nàng, nơi cằm hắn tì lên khiến nàng thấy hơi đau.

Giọng hắn vang lên trong bóng tối, trầm thấp, khàn khàn: "A Hạnh, ta nghĩ cả một ngày... Ta không thể nào tin nổi, nàng tuyệt đối không phải người như vậy, nàng cũng không thể làm ra loại chuyện này. A Hạnh, ta hiểu nàng, còn nhiều hơn so với nàng nghĩ. Nàng sẽ không làm như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy..."

Hắn càng nói càng kích động, cả người hắn khẽ run, người nàng cũng run theo, trong lòng hắn đang đau, lòng nàng cũng đau đớn không kém.

Sau đó hắn chợt xoay người nàng lại, hai tay nâng mặt nàng lên, môi hắn lạnh như băng vuốt ve trên mặt nàng, vừa tìm được môi của nàng liền hung hãn hôn xuống.

Rơi trên mặt nàng, là giọt nước mắt nóng bỏng của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.