Thật ra A Hạnh rất bội phục Lục tiểu thư, nàng ấy nghĩ ra được cách thức chơi trò chơi, vừa kích thích, vừa có thể khuấy động bầu không khí. Đối với thế giới ở kiếp trước kia thì nàng chính là nhân tài rất tốt để giao tiếp xã hội. Dĩ nhiên nếu không phải nàng ấy lúc nào cũng nhằm vào mình, nhất định A Hạnh rất vui vẻ tham gia thi hội đêm nay.
Lúc này đã có ba tổ thông qua rút thăm lên đài tỷ thí. Hai người trong một nén nhang phải làm ra một bài thơ, quá thời gian, chính là người thua. Bài thơ được làm giao cho các lão học giả trên đài đánh giá thắng bại.
Một buổi tối vui vẻ như vậy, người thắng trừng phạt đương nhiên sẽ không quá đáng. Đều là chút khó dễ nhưng không ảnh hưởng toàn cục, nam tử đứng trung bình tấn, nữ tử là ca hát, khiêu vũ, đánh đàn, người thắng được nổi bật tất nhiên cao hứng, người thua thể hiện tài hoa của mình cũng rất vui vẻ. Không ai mất mặt, người thua đều ngoan ngoãn làm theo lời người thắng. Nếu không sẽ bị mọi người cười chê.
Tóm lại cho đến bây giờ, bầu không khí vô cùng thoải mái. Cho đến khi, Lục tiểu thư cầm dãy số bài trong tay đi lên đài.
Đến khi nàng cười tủm tỉm kêu tên A Hạnh.
A Hạnh thở dài, nàng biết lúc này cho dù như thế nào đều trốn không thoát. Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị đều lộ ra thần sắc lo lắng. Lục tiểu thư nhất định sẽ làm khó A Hạnh, các nàng cũng không muốn nhìn A Hạnh bởi vì nàng mà bị bêu xấu!
Trương Chiêu và Bố Nhĩ Thái quay đầu lại vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, suy nghĩ trong lòng giống nhau. Bọn họ vừa rồi thấy A Hạnh không hề động bút, liền đoán A Hạnh sẽ không làm thơ. Trương Chiêu nhỏ giọng nói: "Nếu không ngươi liền giả bộ bệnh là được rồi."
Bố Nhĩ Thái nói: "Ta đi nói một tiếng với Thanh Thu tiểu thư, nàng ấy chắc cũng nể mặt ta!"
Tuy rằng Thẩm Nguyên Phong cũng chưa nói cái gì, nhưng từ chỗ Trần Tĩnh lại có thể nhìn thấy hắn nhíu mày, Trần Tĩnh cảm thấy buông lỏng, cười cười, người kia, trong lòng vẫn không bỏ được A Hạnh. Có lẽ giữa bọn họ còn có xoay chuyển được không chừng!
A Hạnh nghe xong lời nói của bọn họ, nhẹ nhàng lắc đầu. Yếu thế với đối phương, còn muốn nhờ Trương Thanh Thu giúp nàng giải vây? Nghĩ vậy, trong lòng A Hạnh vô cùng không thoải mái, nếu vậy, nàng tình nguyện lên đài nhận trừng phạt!
Nàng cười nói: "Chẳng qua chỉ là trò chơi, các ngươi không cần lo lắng. Mọi người chơi đùa mà thôi, sẽ không quá mức!"
Nàng đứng lên, chậm rãi đi lên đài.
A Hạnh lên đài tạo thành oanh động không nhỏ trong đám người. Cho tới nay, mỹ mạo, tài cán, cùng với khí chất thanh tân đạm nhã của A Hạnh đều thật sâu hấp dẫn nam nhân Thiên Đô. Không chỉ một lần, không biết có bao nhiêu con em thương gia quý tộc từng có ý nghĩ thu nàng vào phòng, nhưng thái độ cường ngạnh cùng với cá tính lạnh lùng của nàng khiến cho bọn hắn chậm rãi bỏ qua ý nghĩ này. Có lẽ nguyên nhân vì không chiếm được, trong lòng nam nhân A Hạnh trở nên trân quý hơn, tốt đẹp hơn, hiện tại mọi người lại mong chờ nàng có thể mang đến cho bọn họ càng nhiều ngạc nhiên mững rỡ.
Mọi người không huyên náo giống như trước, đa số mọi người yên tĩnh trở lại, lấy một loại ánh mắt ái mộ nhìn A Hạnh.
Biểu hiện của các nam nhân làm cho nhóm quý nữ dưới đài ghen ghét dữ dội, nhìn bóng dáng A Hạnh mắt không ngừng trợn trắng. Trên đài Lục tiểu thư thấy vị hôn phu của mình nhìn A Hạnh không chớp mắt, khuôn mặt tức giận, lại càng kiên định quyết tâm muốn A Hạnh làm trò cười cho thiên hạ.
A Hạnh đi lên đài cúi người thi lễ với mọi người. Vẻ mặt ung dung trấn định, tin tưởng mười phần. Nhưng Lục tiểu thư đã nhận định nàng sẽ không làm thơ, cho rằng nàng cố làm ra vẻ trấn định mà thôi.
Lục tiểu thư cười nói với nàng: "Đã sớm nghe nói Lý cô nương thông minh hơn người, tin tưởng phương diện thi từ nhất định có thành tựu cực cao. Tất cả mọi người vô cùng mong chờ biểu hiện của ngươi, hi vọng Lý cô nương sẽ không làm cho mọi người thất vọng!"
A Hạnh thành thành thật thật trả lời: "Lý Hạnh chỉ là một dân thường, giờ ngay cả ấm no đều khó có thể an tâm, lại càng không cần phải nói đọc sách biết chữ. Vài năm gần đây dân nữ mới chậm rãi học viết chữ, về phần làm thơ…", nàng nhẹ nhàng cười, trên mặt bình thản ngay thẳng, không có chút thần sắc xấu hổ nào, nàng chẳng hề để ý trả lời: "Kỳ thật dân nữ cũng không biết làm thơ!"
Lời của nàng nhất thời làm cho dưới đài một trận rối loạn, mặc dù mọi người có chút thất vọng, nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại cảm thấy nàng nói cũng có đạo lý, thử nghĩ, bọn họ từ nhỏ còn có phu tử dạy dỗ, lại có mấy người có thể chỉnh tề làm ra một bài thơ hay? Mà A Hạnh ngay cả phu tử cũng không mời nổi, tất nhiên không thể cười nhạo nàng không biết làm thơ.
Thái độ của A Hạnh thẳng thắn thành khẩn, tự nhiên làm cho mọi người bỗng nhiên cảm thấy, biết làm thơ cũng không có gì giỏi, không làm thơ cũng không phải chuyện gì trầm trọng.
Lập tức liền có người dưới đài nói: "Không biết làm thơ có cái gì kỳ quái! Ta cũng không biết làm thơ, vẫn sống rất tốt!"
"Chẳng ai hoàn mỹ cả, A Hạnh cô nương thông minh tài cán được mọi người công nhận, không biết làm thơ cũng không có gì sai!"
Lên tiếng giãi bày thay A Hạnh phần lớn là con em quan gia. Đầu tiên là một hai người lên tiếng, ngay sau đó mọi người ta một câu ngươi một câu biện giải thay A Hạnh. Trương Chiêu lại là người nói to nhất trong đám đại quan kia.
Thấy tình cảnh này, Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị mới thoáng thở phào.
Cục diện này Lục tiểu thư và các quý nữ đều không nghĩ đến, các nàng nghĩ qua tất cả phản ứng của A Hạnh, sẽ bối rối tự ti trước mặt mọi người không ngóc đầu lên được. Như vậy sẽ làm nổi bật lên sự cao quý, tao nhã cùng đa tài đa nghệ của các nàng. Cũng có thể làm cho mọi người thấy, tiên tử trong cảm nhận của bọn họ kỳ thật là một bao cỏ vô dụng, căn bản không thể so sánh với các nàng. Nhưng A Hạnh vừa lên đài liền thừa nhận không biết làm thơ, lại chiếm được sự thông cảm của mọi người. Trong cảm nhận của nam nhân cho dù A Hạnh không biết làm thơ vẫn là tiên tử, kết quả này thật sự làm cho các nàng khó có thể tiếp nhận.
Lục tiểu thư nhìn vị hôn phu của mình cũng ở trong đám người biện giải, thiếu chút nữa tức lệch mũi. Lòng đố kị của nữ nhân thật là đáng sợ, lòng đố kị thường thường sẽ làm nữ nhân mất đi lý trí, làm ra một ít chuyện không bình thường.
Lúc này trong lòng Lục tiểu thư bị lửa giận thiêu đốt hừng hực, nàng nhìn A Hạnh, tuy rằng khóe miệng vẫn duy trì tươi cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập ghen ghét.
"A Hạnh cô nương không biết làm thơ cũng không sao, bản tiểu thư cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Nhưng nếu đi lên tham gia trò chơi này, sẽ phải tuân thủ quy tắc trò chơi, không biết làm thơ sẽ phải nhận trừng phạt của bản tiểu thư!" Nàng nhẹ nhàng cười, tươi cười âm lãnh mà quỷ dị: "Để bản tiểu thư ngẫm lại, bản tiểu thư nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?"
Các quý nữ dưới đài đều nhìn A Hạnh, trên mặt lộ ra ý cười lạnh lẽo.
Nụ cười trên mặt Lục tiểu thư bỗng nhiên trở nên thiên chân rực rỡ, nàng vỗ tay một cái, lớn tiếng nói: "Lý cô nương mở rạp hát, rạp hát lại hưng thịnh như lửa, nói vậy cô nương cũng là người giỏi diễn. Trước kia, bản tiểu thư đối với Tây Du kí của rạp hát vô cùng yêu thích, đặc biệt thích nhân vật Trư Bát Giới!" Nàng nhìn A Hạnh, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, "Không bằng, Lý cô nương diễn vai Trư Bát Giới cho mọi người xem được không?"
Sau khi nói xong, nàng ta căn bản không cho A Hạnh thời gian cự tuyệt, lập tức nhìn về phía mọi người, lớn tiếng nói: "Mọi người có muốn xem Lý cô nương diễn Trư Bát Giới không!"
Các quý nữ dưới đài đều lộ ra vẻ mặt chế giễu. Các nàng rất khó tưởng tượng kêu một nữ tử, hơn nữa còn là nữ tử xinh đẹp diễn vai Trư Bát Giới có lỗ tai to, cái mũi dài sẽ là tình cảnh như thế nào, mặc dù đây đúng là suy nghĩ của các nàng! Lập tức, các nàng đều dùng sức lớn tiếng kêu to: "Muốn, muốn! Lý cô nương mau biểu diễn đi!"
Lục tiểu thư quay đầu lại dương dương đắc ý nhìn A Hạnh, "Lý cô nương, ngươi cũng thấy đấy, tất cả mọi người rất muốn nhìn ngươi biểu diễn! Ta tin tưởng Lý cô nương có thể mở được rạp hát lớn như vậy, tuyệt đối không phải người chơi xấu!"