Kiếp trước A Hạnh từng đọc được ở trên mạng có nói rằng Trung quốc thời cổ đại không có xe ngựa bốn bánh bởi vì chưa tìm ra cách chuyển hướng của xe. Hôm nay ở trên đường A Hạnh dường như cũng không có thấy có xe ngựa bốn bánh, xem ra ở cái thế giới này cũng không có xe ngựa bốn bánh. Nàng không khỏi thử dò xét hỏi chủ quán: "Đại thúc, tại sao không làm xe ngựa bốn bánh xe? Nếu như xe ngựa có bốn chẳng những có thể làm xe ngựa lớn một chút, hơn nữa tính ổn định cũng sẽ rất tốt!"
Chủ quán nghe lời của nàng, thở dài một hơi nói: "Chúng ta làm sao không muốn làm ra xe ngựa bốn bánh, nói ra không sợ các ngươi chê cười, chúng ta nghiên cứu rất nhiều năm nhưng làm ra xe ngựa bốn bánh chính là không thể chuyển hướng được!" Vừa nói vừa lắc đầu liên tục, biểu tình trông như có tiếc nuối vô hạn.
Nghe đến đó trong lòng A Hạnh chợt nghĩ, nàng nhớ đã từng xem qua một tiểu thuyết xuyên không, nhân vật chính xuyên đến thời cổ đại, về sau liền tạo ra được xe ngựa bốn bánh, sau đó dựa vào công trình kỹ thuật này kiếm không ít tiền, không biết có phải là tác giả đã nghiên cứu rất nhiều không, đem vấn đề chuyển hướng của xe viết vô cùng chi tiết, sau khi nàng xem xong trong lúc rãnh rỗi chợt nhiệt huyết dân trào còn đặc biệt làm một cái mô hình, có thể nói đối với kỹ thuật chuyển hướng này nàng hiểu rất rõ!
A Hạnh vui vẻ ở trong lòng , nếu như mình đem kỹ thuật này hợp tác với lão bản, không phải có thể kiếm được rất nhiều tiền sao? Nghĩ tới đây, nàng cười với chủ quán nói: "Đại thúc, ta và cha về nhà suy nghĩ thật kỹ một chút, ngày mai đến nói cho ngươi biết nên tạo xe ngựa dạng gì sau!"
Chủ quán cười gật đầu đáp ứng, tiễn bọn họ ra khỏi cửa hàng.
Trên đường trở về, Lý Nhuận Phúc nói với A Hạnh: "Cha nghĩ hay là chúng ta làm một chiếc xe ngựa kéo hàng, thân thể cha con vẫn còn rất tốt, không có gì đáng ngại!"
Hiện tại trong lòng A Hạnh trong lòng tràn đầy hưng phấn, nàng ngẩng đầu lên cười với phụ thân nói: "Cha, trước mắt chúng ta không nên quyết định gấp gáp, có thể đến lúc đó không chừng sẽ có biện pháp.” A Hạnh suy nghĩ một chút quyết định không nói chuyện xe ngựa bốn bánh nói cho phụ thân biết, A Hạnh trước kia không đọc sách, là một tiểu cô nương không có kiến thức gì, lần trước có thể đoán được quỷ kế của tên thương gia đã làm cho phụ thân cảm thấy kỳ quái, nếu bây giờ còn có thể làm ra một chiếc xe ngựa bốn bánh mà ngay cả người trong nghề cũng không có biện pháp nghiên cứu được, không phải lại càng kỳ quái sao? Phụ thân cũng không phải Lý Ngân, không dễ dàng nói dối như vậy.
Trước khi trở về, nàng giấu phụ thân chuẩn bị đồ để vẽ bản mẫu, sau đó sẽ lén tìm một cơ hội liên lạc với chủ tiệm đóng xe.
A Hạnh thừa dịp phụ thân không chú ý ghé một gian hàng nhỏ trên đường mua giấy bút, sau đó nhét vào trong áo. Chờ buổi tối sau khi phụ thân ngủ sẽ vụng trộm vẽ phác họa.
Về đến nhà, A Hạnh rửa mặt sạch sẻ. Lý Nhuận Phúc đem ngựa cột vào thân cây trước nhà rồi lại đem cỏ cho ngựa ăn. Hàng xóm xung quanh thấy bọn họ dắt một con ngựa về cũng rối rít đến xem náo nhiệt. Những người lớn nhìn ngựa bình phẩm từ đầu đến chân, khen là con ngựa tốt, trẻ con thì vây quanh ngựa, thỉnh thoảng sờ một cái, sau đó cười hì hì chạy đi.
Lý Nhuận Phúc cũng vô cùng hăng hái, đem chuyện mua ngựa khi nảy cùng với chuyện A Hạnh đoán được quỷ kế của tên thương gia buôn ngựa kia kể ra, khi nói đến chỗ gay cấn liền bắt chước điệu bộ cầu xin tha thứ của tên thương gia, một cánh tay cụt quơ quơ múa múa chọc cho mọi người cười to, liên tục khen A Hạnh thông minh. A Hạnh nhìn mọi người vui vẻ như vậy khóe miệng cũng vô tình mỉm cười.
Chính là bầu không khí này, ấm áp biết dường nào!
Lý Nhuận Phúc kể xong liền nói với một nam nhân khôi ngô hơn ba mươi tuổi: "Thợ mộc Lý này, ta muốn làm một cái chuồng ngựa đơn giản trong sân, cái này phải làm phiền ngươi."
Thợ mộc Lý vỗ ngực sảng khoái đáp ứng: "Yên tâm, cứ tin ở ta, bảo đảm bền chắc!"
Một đám người ngây ngô đến giờ ăn cơm mới tản đi.
Sau khi ăn xong cơm tối Lý Nhuận Phúc nhìn ngựa một chút, kiểm tra xem cột có chắc không sau đó lại đóng kỹ cửa nhà mình, lúc này mới yên lòng trở về phòng ngủ. A Hạnh đợi đến khi ngọn đèn ở phòng phụ thân tắt được một lúc lâu, đoán chừng ông đã ngủ say mới đốt ngọn đèn dầu lên, mượn ánh đèn trên đầu giường bắt đầu vẽ.
Phải đem suy nghĩ trong đầu vẽ ra thật không phải chuyện đơn giản, A Hạnh bôi bôi vẽ vẽ sửa đổi mấy lần, mất hết mấy canh giờ vẫn không thể vẽ ra như trong tưởng tượng, nghĩ thầm đến lúc đó dứt khoát mình phải ở bên cạnh, dựa theo bức vẽ mà giải thích.
Ngày tiếp theo sau khi thức dậy A Hạnh lấy cớ nói phải đi mua thức ăn. Lý Nhuận Phúc mặc dù không thích A Hạnh đi ra ngoài nhưng mà chuyện mua thức ăn phần lớn đều là do nữ nhân làm, ông vốn định cùng A Hạnh đi chợ nhưng mà A Hạnh nhắc nhở chuyện ông còn phải chờ thợ mộc Lý đến, trong nhà không có người không được, Lý Nhuận Phúc suy nghĩ là chợ ở đầu ngõ gần đây, sẽ không có chuyện gì, thêm vào nữa là lúc đi A Hạnh lại tô đen mặt mình, mặc dù bị hàng xóm thấy được thì không tốt lắm nhưng mà theo như tình hình ngày hôm qua thì cũng không quá chú ý, hiệu quả không tệ lắm. Cho nên yên lòng để nàng đi mua thức ăn.
Sau khi ra khỏi nhà, A Hạnh cũng bước nhanh tới cửa hàng xe ngựa ngày hôm qua. Đối với việc lão bản nhiệt tình tận tâm nhắc nhở bọn họ ngày hôm qua nàng rất có hảo cảm, quyết định đem kỹ thuật này cùng ông hợp tác, điều kiện tiên quyết là ông phải hồi báo tốt mới được.
Mặc dù A Hạnh không có kinh nghiệm chuyên môn, nhưng mà từ nhỏ lớn lên trong gia đình thương gia, thường nghe mọi người nói chuyện nên cũng bị ảnh hưởng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn.
Lão bản thấy nàng tới cho là nàng đã quyết định làm loại xe nào, nghênh đón hỏi thăm kết quả.
A Hạnh nhìn chung quanh, bây giờ vẫn còn hơi sớm, không có bao nhiêu khách nhân, nàng đến gần lão bản, nhỏ giọng nói: "Đại thúc, ta có chuyện liên quan đến việc làm xe ngựa bốn bánh muốn thương lượng với đại thúc, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện được không?"
Chủ quán lộ vẻ ngạc nhiên: "Xe ngựa bốn bánh?" Sau đó hắn nhìn chung quanh một chút: "Tiểu cô nương, cha ngươi không cùng đi sao?" Nam nữ đơn độc ở gần nhau vẫn là không hợp lễ giáo, dù là một tiểu cô nương tuổi tác có thể làm con gái của mình. Nhưng dường như trước mắt của tiểu cô nương còn chưa ý thức được điểm này, lại vẫn muốn cùng mình nói chuyện "tìm chỗ nói chuyện."
A Hạnh không phải là không nghĩ đến điểm này, nhưng chuyện này vô cùng quan trọng, nàng không thể nào ở trước mặt mọi người đem bản vẽ ra thương lượng với ông. Lại nói cho tới bây giờ nàng vẫn không có ý định lập gia đình, người khác nhìn nàng thế nào đối với nàng mà nói một chút cũng không quan trọng, nếu như không phải sợ phụ thân thương tâm tức giận nàng cũng sẽ không thận trọng như vậy, ngay cả ra cửa cũng phải lén lén lút lút.
" Đại thúc, ta có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề xe ngựa chuyển hướng!" A Hạnh thấy ông chần chừ, nói thêm câu nữa.
Ánh mắt lão bản sáng lên, nhưng lập tức lại lộ ra vẻ mặt không tin: "Tiểu cô nương không nên tới trêu chọc ta, chúng ta nghiên cứu lâu như vậy cũng không giải quyết được, ngươi làm sao lại biết!"
A Hạnh khẽ mỉm cười, đôi mắt to sáng ngời tràn đầy tự tin: "Đại thúc, vấn đề chuyển hướng xe chủ yếu là ở hai bánh phía trước, ta nói có đúng hay không!"
Lão bản vừa nghe liền giật mình, không sai, chính là hai bánh xe phía trước, chẳng lẽ tiểu cô nương này thật sự biết được cái gì? Phải biết rằng người trong nghề thấy được loại kỹ thuật thượng hạng này giống như ong mật thấy mật, chỉ cần có một tia hy vọng cũng không thể bỏ qua! Lão bản lập tức không kịp nghĩ nhiều như vậy, hắn hướng A Hạnh khom lưng, đưa tay ra dấu mời nàng vào trong phòng phòng, phòng trong và phòng ngoài chỉ cách nhau một tấm vải màn, hơn nữa còn có một cái cửa sổ có thể quan sát tình hình phòng ngoài.
A Hạnh đi theo lão bản tiến vào, ngồi xuống cạnh một cái bàn tròn nhỏ, lão bản đích thân pha cho nàng một bình trà, sau đó nói: "Ta họ Vương, xin hỏi quý tính cô nương?"
"Tiểu nữ tên Lý Hạnh, Vương đại thúc sau này có thể gọi ta là A Hạnh."
Vương lão bản ngồi xuống đối diện A Hạnh, sau đó liền đi thẳng vào vấn đề: "Được rồi, A Hạnh, nãy ngươi nói vấn đề chuyển hướng ở bánh trước là như thế nào?"
A Hạnh cầm tách trà trước mặt lên, ưu nhã nhấp một ngụm, khẽ mỉm cười nói: "Vương đại thúc, trên đời không có bữa ăn miễn phi, trước khi ta nói ra vấn đề chuyển hướng xe ngựa, có phải chúng ta nên nói trước một số chuyện đúng không, ta có thể được nhận được gì?"
Đây là do kiếp trước khi nàng đi theo cha học được, khi tranh thủ lấy lợi ích cho mình quyết không thể luống cuống, phải nói ró ràng cho đối phương biết.