A Hạnh

Chương 25: Hợp tác



Trước khi tới, A Hạnh đã suy tính rất lâu, cái kỹ thuật chuyển hướng này cần phải trả bao nhiêu mới thích hợp. Năm trăm lượng bạc? Một ngàn lượng bạc? Hay là nhiều hơn? A Hạnh biết rõ một khi loại kỹ thuật này ra đời, đối với cái nghề làm xe ngựa chính là một sự thay đổi mang tính cách mạng. Có thể xe ngựa bốn bánh sẽ hoàn toàn thay thế loại xe ngựa hai bánh, xem ra bán đứt một lần dường như rất thiệt thòi, cho nên A Hạnh quyết định mang loại kỹ thuật này cùng chủ tiệm đóng xe hợp tác.

Vương lão bản nghe được lời của A Hạnh không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới một tiểu cô nương tuổi tác còn nhỏ hơn con trai mình lại có thể tới đàm phán chuyện làm ăn với mình một cách già dặn kinh nghiệm như vậy! Nhưng cũng đúng có thể giải quyết được vấn đề chuyển hướng xe ngựa mà toàn giới đều không thể làm được, sao có thể  là một người đơn giản!

Ông nhìn A Hạnh, tư thế ngồi đoan trang, cử chỉ đúng mực, một thân y phục bần hàn cũng không thể che được quý khí từ trên người nàng. Nhưng hôm qua nói chuyện với cha con bọn họ, rõ ràng chính là xuất thân bần hàn, vậy thì phong thái bất phàm kia từ đâu mà có? Nhưng đây cũng không phải là chuyện ông quan tâm, ông quan tâm nhất chính là vấn đề chuyển hướng của xe ngựa rốt cuộc có phải thật hay không, nếu là thật, vậy ông cho nàng chút thù lao thì có làm sao? Chỉ cần có thể làm ra xe ngựa bốn bánh, đây chính là kỹ thuật độc nhất vô nhị trên cả nước, lời ích mà nó mang lại thật không thể tưởng tượng được!

Hơn nữa nàng chỉ là một tiểu cô nương, cho dù thông minh hơn nữa kiến thức cũng có hạn, muốn hồi báo cũng sẽ không quá nhiều.

Nghĩ tới đây, Vương lão bản cười híp mắt nói với A Hạnh: "A Hạnh cô nương muốn bao nhiêu bạc?" Giọng nói có mùi dụ dỗ đứa trẻ con, giống như người lớn ở kiếp trước hỏi con của mình muốn bao nhiêu tiền tiêu xài, cũng phung phí một chút.

A Hạnh nhìn Vương lão bản, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Sau này khi chỗ Vương đại thúc làm ra xe ngựa bốn bánh kiếm được lợi nhuận, ta muốn ba phần!"

Vương lão bản lập tức thu nụ cười, giống như bị đạp cái đuôi mèo, nhảy cẫng lên: "Ba phần !!! A Hạnh cô nương, ngươi đừng đòi hỏi nhiều, ngươi chỉ là nói miệng mà thôi, ngươi có biết ta làm ra một chiếc xe ngựa cần tốn bao nhiêu tốn bao nhiêu nhân lực cùng vật lực không, ba phần? Trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy!" Ông thật đúng là quá khinh thường tiểu cô nương này, tuổi tác nàng tuy nhỏ, nhưng khẩu vị một chút cũng không nhỏ, ba phần? Nghĩ sơ qua mà đã làm cho ông đau lòng!

A Hạnh cũng không tức giận, nàng ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Vương lão bản, bình tĩnh nhã nhặn nói: "Vương đại thúc, ngươi nghĩ như vậy có đúng không ? Nếu như không phải ta mở miệng, ngươi ngay cả bảy phần còn lại cũng không kiếm được, có thể nói bây giờ cả nước cũng chỉ có mình ta biết cái kỹ thuật này, nói nó là mặt hàng quý hiếm một chút cũng không quá đáng! Vương đại thúc, ngày hôm qua ta thấy ngươi nhiệt tình chỉ điểm cho cha con chúng ta nên ta mới có thể hợp tác với ngươi, cửa hàng xe ngựa ở Tấn thành cũng không phải chỉ một chỗ của ngươi! Tin rằng có khối người nguyện ý hợp tác với ta!" Vừa nói, nàng liền đứng lên, làm bộ muốn đi ra ngoài.

Vương lão bản thấy nàng muốn đi, không khỏi gấp gáp, nếu như chuyện A Hạnh nói là thật, vậy có thể nói là một cái bánh lớn trên trời rơi xuống! Mặc dù ba phần không phải là ít nhưng đúng như lời nàng nói, nếu như không có kỹ thuật này của nàng, thì việc tạo ra xe ngựa bốn bánh căn bản là không cách nào được, nếu quả thật để cho nàng đi như vậy, mang cái kỹ thuật ấy tìm chủ tiệm đóng xe khác hợp tác thì ông thật là hối hận không kịp!

Ba phần thì ba phần! Ai kêu trên tay nàng nắm giữ kỹ thuật quan trọng đó! Vương lão bản cũng là người làm ăn buôn bán lâu dài, chỉ trong chốc lát liền nghĩ được lợi hại trong đó, đưa ra quyết định.

" A Hạnh cô nương, chậm đã!" Vương lão bản sau lưng A Hạnh gọi nàng lại.

A Hạnh nghe vậy dừng bước, từ từ xoay người nhìn hắn: "Vương lão bản vậy là đã đồng ý với yêu cầu này của A Hạnh?"

Nói thật, A Hạnh muốn cùng Vương lão bản hợp tác, một là vì từ hôm qua ông nhiệt tình chỉ bảo bọn họ, ông là một thương nhân thành thật, không phải loại gian thương, nếu không thì chỉ cần ông bán được xe ngựa ra ngoài, cũng sẽ không quản xe ngựa làm ra có thật tốt hay không. Thêm nữa, tìm một chủ tiệm đóng xe, còn phải giành chút thời gian đi thăm dò quan sát bọn họ, đúng là nàng không muốn hợp tác với bọn gian thương, còn phải lúc nào cũng đề phòng bọn họ. Bây giờ nàng bị phụ thân cầm chân, có rất ít cơ hội ra khỏi cửa, không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy. Chỉ cần Vương lão bản chịu đồng ý với yêu cầu của nàng, thì ông chính là ứng cử viên tốt nhất.

Vương lão bản cắn răng nói: "Được, Ba phần thì ba phần! Ta đáp ứng ngươi, bây giờ ngươi có thể lấy ra kỹ thuật chuyển hướng ra đi!"

A Hạnh mỉm cười, trở lại ngồi xuống bàn nói: "Chúng ta còn cần ký hiệp ước, sau khi ký xong tự sẽ ta mang kỹ thuật kia hai tay dâng lên!"

Đêm kỹ thuật lấy ra cùng người hợp tác không phải là không có mạo hiểm, mặc dù Vương lão bản cho người ta cảm giác không tệ nhưng dù sao nàng cũng không biết hắn, hơn nữa thương nhân xem trọng lợi nhuận, khiến cho ông mỗi tháng lấy ra một số tiền lớn như vậy cho mình, bây giờ ông vì kỹ thuật dĩ nhiên sẽ đáp ứng một tiếng nhưng sau đó ông ấy có thật sự làm được không đây? Nàng dù sao cũng phải đảm bảo lợi ích cho mình, nàng không thể nào tham dự vào hoạt động kinh doanh của bọn họ, nàng không có thời gian cho việc này, chỉ là sau này khi mình có chút thực lực có thể tìm một người nằm vùng cho mình. Cho dù ký kết hiệp ước, nhưng phần hiệp ước này có thể bảo đảm lợi ích của nàng hay không? Dù sao một phần hiệp ước vẫn có thể tạo được một ít lực uy hiếp, huống chi trên tay nàng còn có kỹ thuật chuyển hướng, ngộ nhỡ Vương lão bản bội ước, vẫn phải luôn bận tâm kỹ thuật này từ trong tay nàng sẽ bị tiết lộ ra! Có thể ông sẽ giở trò một chút, đưa cho nàng thiếu ít tiền lãi, nhưng mà chỉ cần không phải quá mức, cũng coi như bỏ qua, bất kể nói thế nào, đều kiếm được nhiều tiền hơn so với bán đứt một lần.

Vương lão bản thấy nàng còn nhỏ tuổi, làm việc lại cẩn thận, trong lòng không khỏi dâng lên một tia kính phục, cũng không dám khinh thường nàng nữa: "Được, nội trong hôm nay ta sẽ viết ra giao kèo, sau đó sẽ lại mời A Hạnh cô nương xem qua. Nhưng. . ." Vương lão bản cười một tiếng: "Thời giờ của ta cũng rất quý báu, ngộ nhỡ ta tốn nhiều công sức như vậy nhưng lỡ như kỹ thuật của cô nương lại không khả dụng vậy thì. . ."

A Hạnh tràn đầy lòng tin nói: "Vương đại thúc cứ yên tâm, kỹ thuật của ta tuyệt đối không có vấn đề, nếu như không được ta bồi thường ngươi 50 lượng bạc xem như đền bù!"

Vương lão bản thấy nàng tự tin như vậy không khỏi mở cờ trong bụng, càng thêm tin vào kỹ thuật chuyển hướng trong tay nàng là thật. Lúc này ông dường như nhìn thấy khắp mọi nơi trong cả nước đều hướng về ông đặt làm xe ngựa bốn bánh, bạc trắng chói lóa không ngừng chảy vào hầu bao của ông. Nụ cười trên khóe miệng cũng không che giấu được.

"Được, một lời đã định!" Vương lão bản vỗ bàn một cái. Cái ly trên bàn cũng không khỏi run lên.

A Hạnh thấy lúc này cũng không còn sớm, đã nói chuyện ổn thỏa xong liền đứng dậy cáo từ, lúc gần đi chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng vội xoay người lại nói với Vương lão bản: "Vương đại thúc, chuyện hợp tác giữa chúng ta kính xin không nên để cho bất kỳ người nào biết, dù là người nhà của ngươi cũng không có thể để cho bọn họ biết đến sự tồn tại của ta, đối với người bên ngoài tùy ngươi nói, nói là ngươi nghĩ ra cũng được, hoặc do người khác nghĩ ra cũng được, tóm lại không nên để cho người khác biết ta có liên quan đến chuyện này." 

Nàng làm như vậy chỉ là không muốn để cho người quen biết chuyện, tránh cho người ta hoài nghi gì, rước lấy phiền toái. Những thứ hư danh kia nàng cũng không quan tâm, chỉ cần có bạc thu là được rồi.

Vương lão bản thấy nàng yêu cầu cổ quái như vậy, cơ hội nổi danh tốt như vậy lại chắp tay dâng cho người khác! Hơn nữa một thân khí chất cao quý cùng lời nói không tầm thường, không khỏi nghi ngờ nàng có phải có cái thân phận thần bí. Vì vậy trong lòng càng không dám chậm trễ.

Vương lão bản gật đầu đáp ứng.

Ra khỏi cửa hàng, trong lòng A Hạnh cực kỳ cao hứng, có thể nói là chuyện đã thành công một nửa, chỉ cần ký giao kèo, nàng sẽ giúp bọn họ làm ra xe ngựa bốn bánh, rất nhanh có thể kiếm tiền! Chờ khi có tiền, mặc dù không thể nói rõ với phụ thân nhưng có thể âm thầm cải thiện cuộc sống của bọn họ. Giúp đỡ phụ thân không phải khổ cực như vậy.

Trên đường trở về, A Hạnh thuận tiện ghé chợ mua thức ăn hôm nay, về nhà cũng có thể trả lời cho phụ thân.

Về đến nhà, phụ thân đang cùng thợ mộc Lý bận đóng chuồng ngựa, cho nên đối với việc A Hạnh trở lại hơi trễ cũng không để ý. A Hạnh rửa mặt, sau đó trở lại phòng bếp làm cơm. Buổi trưa giữ thợ mộc Lý lại dùng bữa.

Thợ mộc Lý ăn vài miếng thức ăn A Hạnh làm nhíu mày một cái sau đó nói với nàng: "A Hạnh, tài nấu nướng của ngươi còn cần cải thiện nhiều hơn! Tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, ngộ nhỡ sau này gả đến nhà người ta, nấu nướng thế này sẽ bị chế cười! Ngươi xem món ăn Tiểu Hỉ nhà ta làm còn ngon hơn so với ngươi!" Bởi vì là hàng xóm lâu năm nên nói chuyện tương đối thẳng thắn. Nhưng xuất phát điểm vẫn là vì muốn tốt cho A Hạnh.

A Hạnh nhíu mày một cái, có cần nói đến cái vấn đề nàng không muốn nghe nhất không vậy? Nàng cúi đầu ăn cơm cũng không lên tiếng.

Nhưng cái đề tài này dường như lại chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nhất của Lý Nhuận Phúc, ông để đũa xuống, thở dài nói: "Đều là trước đây ta đối với hai tỷ muội chúng nó cũng quá vô tâm. Bây giờ Tiểu Hỉ đã đính hôn, A Hạnh nhà ta so với nàng không nhỏ hơn bao nhiêu, lại còn nhiều thiếu sót như vậy. . ."

A Hạnh ngẩng đầu lên, cắt đứt lời ông nói: "Cha, sao cha lại ở ngay trước mặt người khác nói chuyện này!"

Thợ mộc Lý và Lý Nhuận Phúc chỉ xem như nàng xấu hổ, ha ha cười to. Thợ mộc Lý nói với A Hạnh: "Thúc đây nhìn ngươi lớn lên, thúc cũng không phải người ngoài!" Sau đó lại nói với Lý Nhuận Phúc: "Nhuận Phúc huynh cũng không nên gấp gáp, bộ dạng A Hạnh xinh đẹp như vậy còn sợ không tìm được nhà tốt sao, chỉ là luyện một chút việc nữ công, sau này ở nhà chồng mới có ngày tốt. Ta sẽ nhờ mẹ mấy đứa nhỏ ở nhà giúp ngươi để ý A Hạnh! Nhất định giúp A Hạnh tìm được lang quân tốt!"

Lý Nhuận Phúc mừng rỡ: "Vậy trước tiên cám ơn Lý huynh." Tiếp theo lại quay đầu hướng A Hạnh nói: "A Hạnh, bắt đầu từ ngày mai con đến nhà Tiểu Hỉ học hỏi nhiều một chút, ta cũng đã nói qua, Tiểu Hỉ thêu thùa may vá rất giỏi, con phải chú ý nhiều học một chút!"

A Hạnh không muốn cãi lời phụ thân chọc giận người, chẳng còn cách nào khác ngoài đáp ứng. Nghĩ thầm, học một ít những thứ này cũng không tệ, ngộ nhỡ thật sự có người giúp nàng mai mối, nàng còn có cách làm cho đối phương thay đổi chủ ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.