A Hạnh

Chương 46: Sân khấu



Thẩm Nguyên Phong ngạc nhiên nói: "Thế nào, các người muốn đi ra ngoài?" Biết rõ hắn bị thương còn không ở trong nhà chiếu cố hắn? Đây là cơ hội lấy lòng tốt biết dường nào. . .

A Hạnh ngẩn người, ngay sau đó hiểu ý tứ của hắn, nàng liếc mắt nhìn hắn, thật đúng là xem nàng như nô tỳ! Nhưng giọng nói vẫn là cực kỳ cung kính: "Tam công tử, bình thường lúc này chúng ta đều đã đi ra ngoài làm việc, nếu như mấy ngày này chúng ta không ra ngoài, hàng xóm xung quanh nhất định sẽ cho là chúng ta đã xảy ra chuyện gì đến lúc đó sẽ kéo đến thăm chúng ta, công tử ở chỗ này chữa thương nhất định sẽ bị người khác phát hiện! Ta vẫn nghĩ giúp công tử thôi!" Giọng nói vô cùng chân thành, làm cho người ta cảm thấy nàng là thật lòng thật dạ nghĩ cho đối phương.

Có thể tình hình thực tế chính là như vậy, Lý Nhuận Phúc cũng không muốn vì phải chăm sóc Tam công tử mà bỏ qua cho việc chính sự là đánh xe kiếm tiền, ông là người hiền lành, dẫn Tam công tử về nhà chỉ là không muốn đắc tội với bậc quyền quý nhưng cũng không muốn vì lấy lòng hắn mà bỏ qua công việc của mình, ông không phải loại người này. Mà A Hạnh vẫn còn vướng mắc chuyện của rạp hát, thương thế của Tam công tử cũng không phải là quá nghiêm trọng, ăn cũng đã chuẩn bị cho hắn rồi, bây giờ không cần thiết phải ở lại phục vụ hắn nữa. Cho nên khi hắn hỏi tới, sợ hắn không vui, mới tạm thời biện ra cái cớ này.

Thẩm Nguyên Phong không thấy được biểu cảm của đối phương, cảm thấy đối phương nói rất có lý, mình quả thật cũng không muốn bị người khác biết ẩn nấp ở nơi này chữa thương, hắn gật đầu, nói: "Ta không muốn để cho người khác biết ta ở chỗ này, cũng không muốn biết ta bị thương. Cho nên, ngươi cũng không cần đến Tấn vương phủ nói gì, ngươi cần làm gì thì cứ làm đi."

A Hạnh còn mong có thể giảm bớt một cái phiền phức, vội đáp ứng.

Sau khi A Hạnh rời khỏi, Thẩm Nguyên Phong ngẩng đầu lên,  hứng ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt hắn, nhíu mày một cái, còn rất sớm a.

Hắn lại nằm xuống, xoay người, đem chăn đắp lên, ngăn cách ánh mặt trời bên ngoài, tiếp tục ngủ, từ đầu đến cuối không định xuống giường.

Bên kia A Hạnh và phụ thân sau một buổi sáng kiếm khách lại đến rạp hát nghỉ ngơi. Sau khi nói một tiếng với phụ thân, A Hạnh trực tiếp đến hậu viện tìm ông chủ Lăng.

Sau khi Phương Mặc Trúc đi, ông chủ Lăng dọn vào ở trong tiểu viện. Lần trước A Hạnh chỉ ở bên ngoài liếc mắt nhìn thì lần này đi vào mới phát hiện sân trước ở nơi đây còn đẹp hơn so với tưởng tượng, trong viện trồng đầy hoa đào, hương thơm xông vào mũi, chính viện trong vườn hoa đào là một căn phòng theo kiến trúc cổ, rường cột sơn đỏ chạm trổ, rất khác biệt.

Ông chủ Lăng đang đứng dưới một cây hoa đào nở rộ, có một chiếc bàn, trà đã pha xong chờ nàng.

A Hạnh cười đi tới, nói: "Ông chủ Lăng thật thoải mái nha!"

Ông chủ Lăng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười, nhìn qua đã thấy tinh thần rất là phấn chấn, lúc này ông so với hôm qua chán nản uể oải như hai người khác nhau, ông cười đáp: "Hôm qua cùng cô nương bàn bạc làm cho Lăng mỗ thấy được hy vọng, tìm lại lòng tin, tất nhiên sẽ thoải mái." Vừa nói vừa chỉ vị trí đối diện.

A Hạnh ngồi xuống, nhìn ông nói: "Ông chủ Lăng, tại sao ông có lòng tin như vậy? Loại kịch này ông còn chưa thử qua, không lo lắng sẽ thất bại sao?"

Lăng Tử Phong cười ha ha một tiếng, nói: "Cho dù là thất bại cũng sẽ tốt hơn so với tình hình hiện tại, hơn nữa cô nương nói rất có lý, chỉ cần có thể làm cho khách nhân thấy vui vẻ mới là quan trọng nhất, về phần có phải hí khúc hay không, có phải đào hát hay không cũng không quan trọng như vậy! Ta cũng cảm thấy loại kịch này rất có khả năng. Muôn sự tại nhân, cố gắng làm hết khả năng thì nhất định sẽ không thất bại!"

A Hạnh lộ ra ánh mắt tán dương, mình chính là muốn thấy loại khí thế này! Nếu như làm chuyện gì cũng lo lắng sợ hãi, đắn đo do dự không phải tác phong làm việc của nàng. Tránh cho lãng phí tinh thần, lãng phí thời gian, lãng phí tiền bạc.

Ông chủ Lăng móc từ trong ngực ra hai tờ giấy thật chỉnh tề, từ từ mở ra đưa tới trước mặt A Hạnh: "Nếu cô nương không tiện lộ diện, Lăng Mỗ cảm thấy vẫn là giấy trắng mực đen lập khế ước đối với cô nương sẽ công bằng hơn. Nội dung khế ước đã viết rõ cô nương là chủ của nửa rạp hát, cô nương xem một chút còn có vấn đề gì không, nếu như không thì dựa theo đó mà lăn dấu tay."

A Hạnh vốn có ý này, mặc dù nàng khâm phục cách làm người của ông chủ Lăng nhưng dù sao cũng không phải người thân, liên quan đến lợi ích của mình đương nhiên không thể qua loa. Bây giờ thấy ngay cả khế ước ông cũng lập xong rồi, có thể thấy được ông đối với chuyện này rất có thành ý, vì vậy về chuyện hợp tác của hai người càng có lòng tin.

Hai bên ấn dấu tay lên khế ước, mỗi người một phần.

A Hạnh đem khế ước cất vào trong ngực, sau đó nói với ông Lăng: "Ông chủ Lăng, bây giờ chúng ta tốt nhất là nên thương lượng chi tiết một chút về loại kịch này."

Đầu tiên là địa điểm.

A Hạnh và ông chủ Lăng đi đến đại sảnh rạp hát. Đại sảnh không coi là nhỏ, liếc mắt đại khái hơn 200 thước vuông, sân khấu hình vuông khoảng mười mấy thước vuông, đối với thời đại không có micro này thì diện tích như thế là tốt nhất.

Dưới đài bày từng cái bàn tròn nhỏ, để cho người xem vừa xem kịch vừa có thể dùng một chút nước trà điểm tâm.

Lăng lão bản chỉ mấy cái bàn tròn trước mặt nói: "Mấy hàng trước mặt mỗi bàn ít nhất phải 5 lượng bạc, mấy hàng phía sau thì ít hơn, cuối cùng nằm ở xa nhất vì nghe không được rõ lắm cho nên một lượng bạc là đủ rồi!"

A Hạnh nhìn một chút nói: "Ta cảm thấy vẫn nên đem những cái bàn tròn toàn bộ dẹp hết thành ghế dài thì tốt hơn, Như vậy có thể thu xếp cho rất nhiều khách nhân!"

Lăng lão bản nói: "Khách nhân muốn uống nước trà, dùng điểm tâm thì phải làm sao bây giờ?"

" Đối tượng của chúng ta hầu hết đều là thường dân gia cảnh bình thường, bọn họ tốn hai ba mươi văn tiền xem kịch cũng sẽ không chịu tiêu tiền nữa để tới uống trà ăn điểm tâm. Giá vé thấp như vậy chúng ta chỉ có thể an bày cho nhiều khách nhân một chút, mới kiếm được tiền!" A Hạnh nhớ tới trước đây ở trong ti vi thấy rạp hát bố cục ngắt quảng, còn nói: "Nhưng chúng ta có thể bố trí một cái bàn con giữa các hàng ghế, chuẩn bị sẵn trà và vài cái mâm là được. Nếu như khách nhân có tiền muốn dùng thì đã có ngay trước mặt. Vẫn theo như trước kia vậy, giá vé đối diện sân khấu là đắt tiền nhất, càng về sau càng rẻ."

Lăng lão bản cười nói: "Bàn con? Biện pháp rất hay! Như vậy quả thật tiết kiệm không ít." Quay đầu lại, lại phát hiện A Hạnh đi tới đi lui ở trong đại sảnh, cặp mắt dò xét, con ngươi không ngừng đảo. Lăng Tử Phong ở sau lưng nàng, nhìn bộ dạng nàng trầm tư thì biết nàng lại có ý tưởng gì. Hắn yên lặng không lên tiếng sợ mình sẽ quấy rầy đến nàng. Nhưng trong lòng đang cảm thán: "Trong đầu của tiểu cô nương này rốt cuộc có bao nhiêu ý nghĩ cổ quái kỳ lạ như vậy? Những suy nghĩ này chưa bao giờ nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy nhưng sau khi nghe nàng nói lại làm cho người ta có cảm giác như rất hợp lý. Từ lần đầu tiên gặp mặt thì đã mơ hồ cảm thấy nàng rất đặc biệt, nhưng lại không ngờ rằng có một ngày nàng sẽ mang đến cho mình ngạc nhiên lớn như vậy.”

Nếu như kịch nói thật sự thành công vậy đối với giới hí kịch mà nói thật là một cuộc cách mạng! Bây giờ ông không cách nào tưởng tượng được!

A Hạnh không biết Lăng Tử Phong trong lòng cảm thán như thế nào, nàng lúc này đang nghĩ đến là nếu như kịch nói thật sự được mọi người tiếp nhận, không lâu sau có thể xuất hiện cảnh một gia đình bất kể nam nữ cùng đi xem kịch hay không? Mặc dù thế giới này địa vị phụ nữ rất thấp, phụ nữ căn bản là ở nhà rất ít đi ra ngoài. Nhưng sau sự kiện này ai có thể nói chính xác được đây? Nếu quả thật có thể kéo được cả nữ nhân đến rạp hát lúc đó có thể gia tăng được bao nhiêu thu nhập a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.