A Hảo

Chương 18



Mặt đường khô ráo lập tức đã xuất hiện những đốm nước nhỏ, hạt nước từ màn đêm rơi xuống đất vỡ tan. Trời đổ mưa như trút nước. Trên phố người người gấp rút đi lại duy chỉ một người không hề dịch chuyển, anh ta cầm ô đứng ở một góc của ngã tư đường, đôi mắt u buồn nhìn cô gái nhỏ cách mình không xa.

A Hảo đứng cạnh cột đèn giao thông của ngã tư đường, nước mưa xói mạnh lên người cô mang đến cảm giác đau đớn ở da mặt nhưng cái đau đớn hơn còn nằm bên trong cô.

Trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt, những người đi qua chỉ đơn giản liếc nhìn cô như một người lạ, không ai quan tâm đến cô.

Đôi mắt A Hảo đã sớm bị nước mắt cộng với nước mưa vừa cay vừa mặn thắm vào làm nhòa đi.

Chuyển đèn giao thông, A Hảo chậm chạp đi từng bước qua đường, đôi chân cô rất mệt rất đau, ở gối còn có một vết trầy lớn máu thì bị nước mưa rửa trôi. A Hảo đi rất chậm hầu như cô không nhắc chân được nữa phải rất lâu sau thì cô ra được đến giữa đường nhưng lúc này đèn lại chuyển màu.

Tin...tin...còi xe ô tô không ngừng vang lên inh ỏi thúc giục A Hảo nhanh chóng qua đường nhưng cô lại đứng yên tại chỗ, cơ thể bắt đầu run lên, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới.

Tin...tin...chủ xe dường như đã mất kiên nhẫn, xe ô tô rồ ga dữ dội như muốn cảnh báo A Hảo phải tránh đường cho họ.

Khi xe ô tô tưởng chừng sẽ lao vào cô thì người đàn ông cầm ô đi tới, anh ta ôm A Hảo vào lòng, đôi mắt lớn đó trừng lên nhìn người ngồi trong xe ô tô.
Anh ta ôm A Hảo đi qua đường, cơ thể lạnh toát của cô run rẩy, quần áo ướt đẫm dính chặt cơ thể, khoé môi đã bắt đầu rướm máu đỏ.

" A Hảo,... " người đàn ông ôm chặt cô vào lòng ngực, hơi ấm từ người anh ta tỏa ra làm dịu đi cái lạnh trên người cô.

A Hảo thoáng giật mình, cô ngước nhìn anh ta hàng mi cong khẽ động mắt đã lấy lại được tầm nhìn. Là người đàn ông lần trước cô thấy ở khách sạn, sao anh ta.?

A Hảo nhìn người đàn ông đó một lúc lâu mới nhận ra mình đang nằm trọn trong vòng tay của anh ta.

" Xin lỗi... " A Hảo đẩy anh ta ra.

Tay cầm ô của anh ta nắm chặt hơn : " A Hảo. "

Tại sao anh ta biết tên cô.? " Anh..."

Ngón tay anh ta vuốt nhẹ lên gò má trắng nhưng lạnh của cô : " A Hảo, đã quên rồi. "

Hình ảnh một bé gái vừa chập chững biết đi dù chỉ đi được hai bước đã lăn tròn ra sàn nhà nhưng vẫn đứng lên hai tay giơ cao bước đi siêu dẹo rồi ngã vào lòng anh, đôi mắt trong hít lại nhìn anh cái miệng nhỏ hé mở lú ra hai chiếc răng con.
Hình ảnh một bé gái tròn trỉn trên vai đeo balo gấu, tóc đuôi gà buộc cao đồng phục mẫu giáo trắng tinh, đôi chân thoăn thoắt chạy vào nhà vừa nhìn thấy anh liền lao vào lòng anh ôm chặt.

" A Nguyên... " đó là lời bé gái đó nói khi gặp anh.

" A Nguyên... " từ miệng A Hảo vô thức bật ra một cái tên.

Người đàn ông tay cầm ô khẽ run lên, trong mắt hiện lên tia vui mừng : " Ta cứ nghĩ A Hảo thật sự đã quên ta."

Phòng VIP khách sạn...

Bên ngoài phòng khách, người đàn ông ngồi trên salon lớn tay nâng tách trà lên thưởng thức mùi trà nhẹ bao trùm cả căn phòng, anh ta mắt đưa nhìn về cửa phòng ngủ, A Hảo vừa tắm gội xong, cô cũng đã thay bộ quần áo khá dày đủ sưởi ấm cho cơ thể. Cô đứng ở cửa phòng ngủ tay nắm vạt áo, đầu hơi cúi thấp.
" Sao không ra đây.? "

A Hảo đi bước nhỏ đến salon, cô ngồi cách người đàn ông một khoảng khá xa.
" A Hảo, đừng xa lạ với ta. Lúc trước A Hảo thích nhất là dựa vào ta, không phải sao.? "

" A... Cậu út. " vừa nói được một chữ liền nuốt trở lại thay vào là một tên xưng hô khác.

Nghe A Hảo gọi như vậy người đàn ông liền chau mày, tách trà trên tay động nhẹ, chất lỏng bắn ra thành tách vài giọt nhỏ.

" Đó không phải tên ta, A Hảo gọi lại. "

A Hảo cắn nhẹ môi dưới : " Cậu út... Mẹ luôn bắt cháu phải gọi như vậy. "
Người đàn ông đặc mạnh tách trà xuống bàn : " Về cách xưng hô với ta A Hảo chưa bao giờ nghe lời... Chị. "

Người đàn ông này lại chính là cậu út của A Hảo, người đã cho cô một tuổi thơ tươi đẹp nhất ấm ấp nhất. Khi cô lên năm, cậu út đang học năm cuối đại học thì bất ngờ nhận được giấy mời làm việc cho công ty nước ngoài, lúc đó cô còn nhỏ không hiểu chuyện nghĩ cậu út đi rồi sẽ không ai cưng chiều cô sẽ không ai cùng cô chơi đùa mỗi ngày.

A Hảo khi đó khóc đến phát sốt chỉ vì muốn giữ anh ở lại, mẹ cô không muốn em trai bỏ qua cơ hội hiếm có này nên đã dụ ngọt cô để em trai có thể đi mà không lo lắng.

" Khi đó cháu nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nghe mẹ gọi cậu là A Nguyên, cháu vừa biết nói cũng học theo."

" A Hảo đang tỏ ra xa lạ với ta. "

" Cháu không có. "

" Vì ta đến bây giờ mới trở về, đúng không.? "

A Hảo cúi gầm mặt, một giọt nước mắt rơi xuống tay cô : " Khi cháu cần cậu nhất... Khi mẹ ... Cháu ngay cả cách liên lạc được với cậu cũng không có. "

" Ta biết chị đã mất... Ta... "

" Bọn họ, cậu mợ hai, họ thậm chí còn đuổi cháu ra khỏi căn nhà vốn là của mẹ. Khi đó cậu ở đâu.? "

" Có một số chuyện, ta không thể về được, A Hảo tin ta, ta không phải không muốn về. "

" Chuyện gì.? "

Người đàn ông im lặng, đáy mắt hiện lên tia câm phẫn rất nhanh liền giấu đi.
" A Hảo, ta sẽ bù đắp... Theo ta đi Mỹ. "

A Hảo ngẫn người nhìn anh, đi Mỹ.?

Người đàn ông đi đến ngồi cạnh cô : " Đi Mỹ, ta sẽ không để A Hảo chịu bất kỳ tổn thương nào. "

Đi Mỹ, trong đầu cô liên tục lập đi lập lại từ này. Lúc mẹ mất, cô đã trong mong cậu út sẽ về bởi vì cậu đã hứa với cô trong vòng năm năm nhất định về nhưng cậu mợ hai đã đến nói : " Mày tưởng thằng A Nguyên sẽ về sao, con khờ, nó qua đó có việc làm kiếm bạc triệu về đây nuôi mẹ con mày gánh nợ ư. "

Đứa trẻ mười tuổi như cô hoàn toàn tuyệt vọng, cô đợi rất lâu cho đến khi cô biết cậu mợ hai đã đúng.

Mười ba năm, cô gần như quên đi một cậu út là người thân còn lại của mình.
" A Hảo... " mãi rất lâu không thấy A Hảo phản ứng lại, người đàn ông nắm lấy tay giữ vạt áo của cô.

Rầm...

Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng động lớn. Mấy chốc đã bị một người đá tung ra, anh quần áo ướt sũng mái tóc hơi rối rủ xuống trán, đôi ngươi nhìn về phía A Hảo, nhìn sang người đàn ông ngồi cạnh cô đáy mắt là thù hằn.

" A Hảo, về thôi. "

" Cậu không có quyền. "

Hai người đàn ông đồng thời hai mắt giao nhau, phòng khách đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

" A Hảo, theo anh về. "

A Hảo quay đầu nhìn anh, tim lại nhói lên đau đớn. Anh là đang ra lệnh cho cô.? Làm cô tổn thương làm cô đau đớn, cô đã tin tưởng anh đã rất tin tưởng anh.
A Hảo quay đi không nhìn anh " Không, em không về. "

" A Hảo, theo anh về sẽ giải thích với em. "

Còn gì có thể giải thích sao.?

" Người nên về là cậu." người đàn ông nhìn anh, đôi mắt không giấu đi sự câm phẫn.

" Đây là chuyện của tôi và A Hảo."

" Kẻ làm A Hảo tổn thương đều liên quan đến tôi. "

" A Hảo, trở về chúng ta nói chuyện."

A Hảo đột nhiên đứng lên, ở ngực trào lên một trận đau khó tả, khoé mắt đã động những giọt nước trong suốt cô vẫn quay lưng về phía anh, giọng nói có phần hơi nghẹn lại : ".... Chia tay....em muốn chia tay với anh. " nói rồi cô chạy thẳng vào phòng ngủ đóng chặt cửa, hai chân không có lực liền khuỵ xuống sàn nhà, nước mắt không kiềm được đã lăn xuống má.

Anh vừa kịp phản ứng chạy đến gọi cô thì đã bị người đàn ông đó chặn lại.

" Cậu nên về rồi đấy. "

Tay anh nắm chặt thành đấm, khoé mắt tức giận là nhìn người đàn ông : " Tôi sẽ không để anh đem A Hảo đi. "

" Đấy không phải việc cậu quyết định, A Hảo sẽ theo tôi. "

" Cho dù anh là cậu của cô ấy cũng không có quyền ngăn cản chuyện này. "

Người đàn ông khẽ nhếch môi : " Không có quyền, thử hỏi cậu làm A Hảo đau như vậy người làm cậu như tôi có thể không can thiệp. "

" Cao Bá Nguyên, muốn trả thù tôi thì đừng đem A Hảo vào cuộc. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.