Tin tức trong vòng sáng khiến đại trưởng lão cau mày.
“Không phải chứ, theo lý thì sau khi y tỉnh lại, không quá vài ngày thì có thể khôi phục được một ít linh lực. Vượt qua thiên kiếp, căn cốt thay đổi, linh lực còn có thể tăng thêm một bậc. Đã trải qua một tháng rồi, ngay cả thuật biến hóa cơ bản cũng không làm được?”
Thành Bái ôm A Khinh đến trước vòng sáng, hắn kéo căng mí mắt y, giơ giơ bộ móng vuốt, cùng hàm răng với đầu lưỡi để đại trưởng lão có thể nhìn được rõ ràng.
Trong khoảng thời gian này A Khinh mập lên không ít, Thành Bái ôm y có chút vất vả.
Đại trưởng lão thở dài: “Thuật pháp truyền tin hữu hạn, chỗ ta nhìn không rõ tình hình bên ấy. Như vầy đi, vài hôm nữa ta qua đó một chuyến.”
Thành Bái gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, ở trong kinh ta có quen một vị đạo tu tên là Diệp Pháp Sư. Y nhìn thấy A Khinh, nhưng đối với A Khinh tuyệt không có ác ý, còn ở lại đây làm khách.”
Sau đó Diệp Pháp Sư thật sự đến đăng môn bái phỏng một lần, còn mang theo rượu và trà làm lễ vật, y và Thành Bái trò chuyện với nhau thật vui. Mấy ngày này A Khinh đã quen thức ăn chay, dù không được ăn thịt nhưng cũng không ghét bỏ. Diệp Pháp Sư sờ đầu hồ ly, A Khinh cũng để mặc y tùy ý.
“Tu vi của y nhất định rất cao, y sờ A Khinh như thế có thể gây ảnh hưởng gì không?”
Đại trưởng lão hơi kinh ngạc: “Diệp Pháp Sư? Người này là nhân tài kiệt xuất trong giới tu đạo, công tử kết bạn với y? Xem ra công tử quả thật có tiên duyên. Ta chỉ nghe qua tên của y, nhưng cùng y nhận thức chung vị đạo hữu Lê Bồng Tử. Giao tình giữa thiên hồ tộc chúng ta và người tu đạo xưa nay vẫn rất tốt, chưa hề xảy ra xung đột. Đây không phải là nguyên nhân mà công tử lo lắng. Vẫn là đợi ta qua đó xem xét đi.”
Thành Bái thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Pháp Sư gần bằng tuổi với hắn, con người lại thân thiện cởi mở, Thành Bái và y chơi rất thân, hắn thực tâm muốn kết giao vị bằng hữu này.
Vòng sáng lóe lên, ánh sáng lập lòe sắp tiêu tán, đại trưởng lão như nhớ tới điều gì đó, vòng tròn lại tiếp tục sáng lên.
“Đúng rồi, thỉnh công tử đừng trách ta nhiều chuyện. Diệp Pháp Sư, người này công tử cũng không nên quá thân cận. Thế gian này người tu đạo phe phái rất nhiều, ta không biết Diệp Pháp Sư tu cái gì. Nhưng có thể vào được hoàng cung triều đình thì phần lớn là đan tu.”
Đan tu giả (), dùng luyện đan để tăng tu vi. Muốn luyện được đan dược thượng phẩm cần phải có thật nhiều dược liệu quý hiếm, còn cần một lượng lớn vàng bạc. Nếu chỉ sống ở trong rừng núi thì vô pháp chế thành. Cho nên đa số đan tu đều nhập thế hồng trần, họ giả làm phương sĩ lấy danh giúp hoàng đế cầu con đường trường sinh mà tiến nhập hoàng cung đầy trân bảo và vàng bạc nhất trong thiên hạ.
() người tu tiên bằng cách luyện đan.
Lê Bồng Tử cũng là đan tu.
“Kì thực hoàng đế được hưởng vinh hoa tôn quý nhất thế gian, nhưng là phàm nhân không có tiên duyên, cũng tuyệt không có khả năng đắc đạo trên con đường trường sinh. Lúc đan tu lấy được thứ mình muốn thì sẽ bỏ đi. Nếu không đúng lúc thối lui thì có thể sinh số kiếp. Công tử dự định vào triều làm quan, kết giao cùng y, chỉ vô ích mà thôi.”
Thành Bái hơi lờ mờ, đại trưởng lão là đang công khai sự thật Diệp Pháp Sư là một tên lừa đảo?
Hắn khó mà tin được, nhưng vẫn nói: “Đa tạ đại trưởng lão chỉ điểm.”
A Khinh nằm vùi trong ngực hắn, y híp mắt ngủ gà ngủ gật như chưa từng nghe được điều gì, y đơn thuần chỉ là tiểu hồ ly mà thôi.
Thành Bái chưa từng nghĩ tới, lời đại trưởng lão nói lại ứng nghiệm nhanh như vậy.
Tảng sáng ngày hôm đó, hắn cùng A Khinh mua đồ ăn trên đường liền nghe được tiếng người bàn tán ở quầy điểm tâm ven đường.
“….. Đều là bọn lừa đảo, cái gì mà thông thiên triệt địa, ngay cả số phận bản thân cũng tính không ra?”
“Lần này bị lừa, hoàng thượng sẽ triệt để không tin vào ba cái đạo thuật nhảm nhí kia nữa, người học Nho sẽ tiền đồ vô lượng.”
“Không biết Nhàn Vân Quan có bị liên lụy không, nghe nói có mấy kẻ đã lén chạy trốn, còn lại đều bị cấm quân giam giữ.”
………
Lòng Thành Bái nghẹn lại, hắn níu lấy ống tay áo của vị lão bản bán gà quay: “Xin hỏi cụ, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Lão bản nhìn trái nhìn phải một chút, hạ giọng: “Suỵt, tiểu ca, ngươi nhỏ giọng chút, việc xằng bậy này nói ra cũng không hay ho. Là Hộ quốc chân nhân Diệp Pháp Sư lừa gạt hoàng thượng, kì thực y là một tên lừa đảo, hôm nay sẽ bị chém đầu.”
Gà quay trong tay Thành Bái rớt xuống đất được chủ quán giữ lại.
Lão bản thở dài một hơi, thanh âm đè lại cực thấp: “Việc này không được bình luận đâu. Từ trước đến nay, người hoàng thượng sủng ái nhất chính là Lệ phi nương nương, nhưng nàng không may ngã bệnh, tất cả ngự y đều bó tay, hoàng thượng triệu Diệp Pháp Sư lệnh y chữa trị cho Lệ phi. Nhưng Diệp Pháp Sư lại nói, y cứu không được.”
Diệp Pháp Sư viết, thần là người tu đạo, đạo giả cũng đều thuận theo mệnh trời. Cầu phúc đẩy tai ương là thuận theo thiên đạo, thần có thể làm. Nhưng kéo dài tuổi thọ cho người chết sống lại là việc nghịch thiên, thần không thể làm, cũng làm không được.
“Lệ phi nương nương bệnh tình trầm trọng, nhưng các vị ngự y chưa từng nói phượng thể nương nương không thể chữa trị, cố tình là Diệp Pháp Sư lại nói y cứu không được, đại nạn của nương nương đến rồi. Hoàng thượng tức giận liền tống Diệp Pháp Sư vào đại lao. Diệp Pháp Sư nói mấy canh giờ nữa Lệ phi nương nương sẽ…..”
Hoàng đế hạ chỉ, buổi trưa hôm nay ở ngoài Quang Lộc môn trảm Diệp Pháp Sư để thị chúng.
Lão bản ngẩng đầu nhìn trời: “Đã đến giờ rồi, bây giờ chắc người cũng đã đến pháp trường….Haizzz”