A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 111: 111: A Kiều Hôm Nay Mở Tiệc Không





Mở tiệc!
Tâm trạng A Kiều rất tốt, biểu hiện ở chỗ Trịnh An Ni gửi tin nhắn hẹn cô cùng đi học, A Kiều cũng không từ chỗ.
Hạng Vân Độc rất vui, cuối cùng A Kiều cũng có một người bạn là con người, anh không nghi ngờ về sở thích của bạn gái, nhưng nuôi ma nữ và nuôi hồ ly tinh nghe thế nào cũng thấy rợn cả người.
Mãi đến khi Hạng Vân Độc nhìn thấy con “hồ ly tinh kia”, lông xù tung ra, giống như một cái kẹo bông to, trên đầu kẹp chiếc kẹp tóc thủy tinh, trên người mặc váy ren, tất cả đều là đồ dùng cho chó, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của bà Bạch Mỹ Lan.
A Kiều ngáp một cái, bóp mứt dâu lên miếng bánh mì nướng.

Hạng Vân Độc nhìn về phía Hồ Dao: “Đây là hồ ly tinh mà em nuôi ấy hả?”
Anh cứ tưởng là hồ ly tinh thật cơ, hóa ra là một con chó hồ ly nhỏ [1], ngoan thì thật ra là rất ngoan, trong nhà chưa bao giờ nghe thấy tiếng chó sủa, anh đưa tay ra định vuốt đã bị A Kiều chặn lại: “Anh chỉ được sờ vào một cô gái là em thôi.”
[1] Chó Spitz Nhật, hay còn gọi là chó Nhật đuôi cuộn, tiếng Trung là chó hồ ly.

“Chó cũng không được sờ à?”
Hồ Dao sắp nổ tung cả lông rồi, nhục nhã quá mà!
Cô chửi Hạng Vân Độc oang oang: “Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao!” Anh mới là chó ấy, cả nhà anh đều là chó!
Hạng Vân Độc nhìn từ trên cao xuống, Hồ Dao mới chỉ cao hơn mắt cá chân của anh một chút, Hạng Vân Độc thấy cô kêu đầy kích động như thế bèn hỏi: “Có phải nó bị bệnh rồi không?”
Thua rồi, thua từ khí thế thua đi, Hồ Dao lập tức tìm viện trợ bên ngoài, đứng dưới chân A Kiều: “Ngao ngao ngao ngao ngao.”
Xem đàn ông nhà cô kìa!
Hồ Dao ăn gà chán rồi, ngửi thấy mùi bánh mì nướng và trứng chiên, chân ngắn đi lảo đảo, khó khăn lắm mới có thể đi từng trên tầng xuống, vậy mà lại bị sỉ nhục như thế.
A Kiều liếc mắt nhìn cô, giả bộ như không nghe thấy, hiện giờ Hồ Dao ở thế yếu, ăn nhờ ở đậu, lườm một cái rồi quay người đi, đúng là cuồng bảo vệ bạn trai.
Trên đầu A Kiều hiện giờ như hiện lên mấy chứ “Tiên nữ nhỏ nhà họ Hạng” sáng rực, cắn bánh mì nướng cũng vẫn cười, ngồi bên bàn ăn, miệng chu lên, đòi bạn trai hôn.
Hạng Vân Độc nhanh chóng hôn cô một cái, đây là một nụ hôn vừa có vị mứt dâu vừa có vị bơ ngọt ngào.
Trịnh An Ni chờ ở bên đường, trời đã lạnh.

A Kiều quấn một chiếc khăn quàng cổ có quả bông, bước từ trên xe xuống, vẫy tay chào tạm biệt với bạn trai.

Thu đông là mùa được các nữ sinh yêu thích, cuối cùng cũng có thể không mặc độc có đồng phục, có thể mặc áo khoác, đeo khăn quàng và đội mũ.

Hôm nay Trịnh An Ni đội một chiếc mũ bê-rê đỏ rực nghiêng nghiêng trên đầu, tóc xõa ra, nhìn khá tinh tế, xinh đẹp.
Nhưng cũng chẳng có ai hấp dẫn ánh mắt của người khác được như A Kiều, cô đội một chiếc mũ hình con thỏ có quả bông, mặt vốn đã nhỏ rồi, một nửa giấu vào trong mũ, một nửa khác bị che lấp bởi khăn quàng cổ, trắng muốt, lông xù, chỉ để lộ đôi mắt đen láy.
Cô rất vui, vui đến mức còn nói câu chào buổi sáng với Trịnh An Ni.
Trịnh An Ni được quan tâm cũng kinh ngạc, thực ra cô nàng có chút việc muốn bàn bạc với A Kiều.

Cuối cùng cô nàng đã gọi điện cho An Thần, cô nàng còn viết nháp một bản ra trước, An Thần vừa nhấc máy, cô nàng đã bắn như súng liên thanh, không dừng lại nghỉ lấy hơi chút nào, có bao nhiêu lời cũng tuôn ra hết.
An Thần trầm mặc một hồi, hẹn cô nàng ra ngoài gặp mặt.
Trịnh An Ni đã đồng ý, cô nàng không chỉ đồng ý không mà còn gọi cả hai cô bạn thân plastic kia tới, cả đám hẳn là nên xin lỗi An Thần.
Cô nàng hỏi A Kiều: “Nếu như cô ấy không tha thứ cho tớ thì phải làm sao bây giờ?”
A Kiều lắc đầu: “Chẳng làm gì được cả, ai bảo cô làm chuyện xấu trước.”
Trịnh An Ni không còn lời nào để hỏi, gục đầu xuống, nhìn A Kiều thế này, buổi gặp mặt hôm qua với mẹ chồng tương lai hẳn là cực kỳ suôn sẻ, cô đi trên hành lang cũng cười tủm tỉm, còn thuận miệng chào hỏi mấy người.
Một trong số đó là Thẩm Hi.

Học bá trẻ tuổi Thẩm Hi đến trường từ sáng sớm, cầm trong tay một chồng bài tập, đi từ đầu hành lang bên kia tới.

Cậu cố ý tới tìm A Kiều, cuối cùng thì A Kiều lại không có ở đó.
Cậu không ngờ lại đụng mặt ở hành lang, cô lại còn chào hỏi cậu nữa.
Thẩm Hi đứng đờ ra, mặt đỏ bừng, muốn tiếp tục làm thân với A Kiều nhưng lại không nói nên lời, trơ mắt nhìn tiên nữ nhỏ lướt qua bên người mình.
Trịnh An Ni cố kìm nén ngọn lửa hóng chuyện đang cháy hừng hực trong lòng nhưng vẫn không kìm nén nổi, cô nàng hỏi: “Cậu biết Thẩm Hi à?”
A Kiều ngơ ngác, khi nãy là cô chào hỏi người sáng lập trường học, thầy giáo già nhìn từng học sinh chăm chí bằng ánh mắt từ ái, miệng còn lẩm bẩm: “Trời lạnh, dễ bị cảm, nên phát canh gừng cho học sinh uống.”
Đề phòng bị cảm, đảm bảo các học sinh đều có thể đi học.
A Kiều hỏi: “Trường mình có phát canh gừng không?”

Trịnh An Ni: “Ơ?”
Cô nàng không biết tại sao đề tài lại chuyển từ Thẩm Hi sang canh gừng, cô nàng lắc đầu: “Chắc là không, dù sao tớ cũng chưa uống bao giờ.”
A Kiều lập tức đi về phía văn phòng chủ nhiệm Hách, gõ cửa, nói mong muốn của người sáng lập cho bà nghe: “Mùa đông trường mình hẳn là nên phát canh gừng.”
Chủ nhiệm Hách: …
Nếu không có dịch cảm cúm, trường học bình thường sẽ không phát thứ này, nhưng bà lại cảm thấy lời của A Kiều rất có lý, ghi vào sổ công tác, gật đầu, vẻ mặt ôn hòa.
A Kiều cũng gật đầu, cực kỳ hài lòng, xoay người đi luôn.
Trịnh An Ni đứng ngoài văn phòng, chứng kiến toàn bộ quá trình.

Cô nàng lấy hết can đảm, cũng đi vào văn phòng chủ nhiệm Hách, nói với chủ nhiệm Hách: “Cô ơi! Em quyết định sẽ xin lỗi An Thần!”
Gần như là gào lên, gào xong quay đầu chạy vội, sợ chủ nhiệm Hách giữ cô nàng lại, bắt cô nàng viết bản kiểm điểm 800 chữ.
A Kiều ngồi trước cửa sổ, lấy cuốn sách giáo khoa mà cô gần như chưa giở ra bao giờ ra, cô quyết định học hành nghiêm túc, mở ra đọc được mấy trang lại gập lại, cô đọc mà một chữ cũng chẳng hiểu.
Hóa học là cái gì học? Vật lý là cái gì lý?
Học hành nghiêm túc hẳn là phải bắt đầu từ năm thứ nhất tiểu học.
Trong nháy mắt, A Kiều bỏ cuộc, cô vứt sách sang một bên, quay đầu nhìn về phía Hồng Lâu.

Hôm nay Hồng Lâu im ắng, mười con ma trên sân thượng vậy mà không lập đội hình nhảy xuống, A Kiều cảm thấy hơi lạ.
Cô đi ra ngoài từ cửa sau, đi bộ lên sân thượng, vừa lên đã thấy mười anh em hằng ngày nhảy lầu đang tụ tập bên nhau, mặt con ma nào cũng đầy vẻ đau buồn và không nỡ.
“Sao hôm nay mọi người không nhảy thế?”
“Anh ta sắp đi rồi.” Bọn họ chỉ vào một con ma trong đó, anh ta đã sắp đến lúc phải rời khỏi nơi này đi Địa Phủ, ai ai cũng không nỡ xa anh ta.
Sau khi chết, mọi người tụ tập với nhau ở sân thượng, xếp hàng nhảy xuống, ngày qua ngày, cuối cùng cũng được giải thoát nhưng lại không nỡ xa bạn bè.
“Anh sắp đi đầu thai rồi!” A Kiều nắm chặt tay anh bạn ma, “Chúc mừng chúc mừng, trước khi đầu thai anh muốn ăn gì không?”
Nhắc đến ăn, mười con ma phấn chấn hẳn, trước khi đầu thai phải ăn một bữa no.


A Kiều giúp đại ca của mười anh em trên sân thượng mở một bữa tiệc đầu thai long trọng, cô lén lấy dây kim tuyến và bóng vải nhiều màu dùng trong liên hoan lớp ra, treo trên sân thượng, đặt đủ loại đồ ăn rồi đốt ba cây hương, coi như cúng bái.
Mùi hương quá đậm, hấp dẫn đủ loại ma trong trường tới.

Bữa tiệc vốn tổ chức cho mười anh em trở thành bữa tiệc lớn của ma cả trường.
Thấy mười anh em tụ tập lại một chỗ ăn uống say sưa, ý cười trên mặt A Kiều từ từ nhạt đi.
Cô chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, giờ đã đầu tháng mười hai rồi.
Hạng Vân Độc vừa tới cục cảnh sát đã nhận được thông tin báo cảnh sát, người kia nói tốt nhất là cử nữ cảnh sát tới, không cần nhiều người, đừng gây chú ý cho người khác.
Khương Thần “A” một tiếng: “Báo cảnh sát còn rõ lắm quy định, cô ta là ai chứ? Giai cấp đặc quyền à?”
Cung Luật bảo Hạng Vân Độc đưa Giang Manh đi: “Người báo cảnh sát là Chương Địch, hai người tới đó xem sao.”
Tin ảnh hậu Chương Địch về quê ở Giang Thành tĩnh dưỡng vừa mới lên hot search trong khoảng thời gian trước.
Hạng Vân Độc không để ý tin tức giải trí nhưng anh biết Chương Địch là minh tinh rất nổi tiếng, anh hỏi: “Đây là vụ án loại gì? Trộm cướp à?” Cuối năm, tần suất các vụ án trộm cắp tăng cao, gần đây đã đẩy mạnh tuyên truyền các biện pháp phòng trộm.
Cung Luật đáp: “Tống tiền.”
Giang Manh lập tức sửa soạn đồ, Khương Thần lái xe, ba người nhanh chóng tới tầng 1 căn chung cư cao cấp của Chương Địch, Giang Manh còn cầm quyển sổ tay, cô hỏi: “Nếu như em xin chữ ký thì sao?”
“Thì cô ta sẽ cảm thấy em không chuyên nghiệp.”
Khương Thần liếc nhìn cô, khe khẽ nói với cô: “Em cứ đứng yên đó xem anh Hạng xử lý vụ án như thế nào, học tập một chút.”
Hạng Vân Độc đứng từ cửa chính, quan sát các con đường quanh khu nhà và các thiết bị đảm bảo an toàn, đây là chung cư cao cấp nhất ở Giang Thành, có thể ngắm được toàn cảnh Giang Thành, các thiết bị đảm bảo an toàn cũng rất toàn diện.
Giang Manh cẩn thận quan sát Hạng Vân Độc, thấy Hạng Vân Độc đang nhìn màn hình, lập tức tập trung vào công việc.
Chương Địch ở nhà số 1 tầng 28, đi qua hết cửa bảo vệ này đến cửa bảo vệ khác, người mở cửa chính là trợ lý đời sống của Chương Địch, Tiểu Diêu, thoạt nhìn cũng mới chỉ vừa tốt nghiệp đại học, cô này lúng túng lo lắng, yêu cầu bọn họ đưa giấy tờ chứng nhận ra mới mở cửa nói: “Cô Chương bị sợ hãi.”
Đây không phải lần đầu tiên họ nhận được điện thoại và tin nhắn tống tiền.
Trợ lý đời sống đưa đám thư từ kia ra, đó là những tờ giấy trắng dán đầy những chữ cắt từ trên báo xuống, đại ý đều là bảo Chương Địch thu xếp một khoản tiền lớn, nếu không sẽ tiết lộ bí mật của cô ta ra ngoài.
Giang Manh ghi chép lại, cô hỏi: “Là bí mật gì?”
Trợ lý đời sống lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Giang Manh nhìn về phía Hạng Vân Độc, Hạng Vân Độc để cô hỏi tiếp.
“Sao cô lại không biết cơ chứ? Cô không phải trợ lý đời sống sao?
Tiểu Diêu cười gượng: “Nói tôi là trợ lý đời sống nhưng tất cả những sự vụ liên quan đến cô Chương tôi đều không biết chút nào, chỉ phụ trách việc vặt hằng ngày thôi.” Ngoại trừ việc ăn uống tiêu tiền, cô này là người bị đội ngũ đẩy sang một bên, các bí mật trung tâm đều không để cho cô này biết.
Trừ phi cô này có thể đổi sang vị trí khác, ví dụ như vào tổ kế hoạch tuyên trền, đó mới là nhân viên chủ chốt trong đội ngũ của minh tinh.
Giang Manh hỏi thêm mấy câu nữa, xác định được thư tống tiền là bắt đầu nhận được từ năm ngoái mà Tiểu Diêu thì mới làm được nửa năm.

Chuyện này đã loại bỏ được một phần nghi ngờ dành cho Tiểu Diêu.

Bọn họ nghĩ đến, Chương Địch cũng nghĩ đến, vừa nhận được thư tống tiền, những người đầu tiên cô ta tra xét, đuổi việc chính là những người trong đội ngũ của mình.
Tổng cộng có ba bức thư tống tiền, Giang Manh hỏi: “Chỉ có từng này thôi sao?”
Tiểu Diêu nghĩ ngợi rồi đáp: “Sau khi tôi tới thì chỉ có từng này.”
“Xin nhờ các cô cung cấp cả nhưng phong thư trước đó, Chương Địch có thể xuất hiện không?” Để thể hiện sự chuyên nghiệp của bản thân, Giang Manh còn chẳng gọi là cô Chương mà gọi hẳn tên đầy đủ.
Chương Địch đã chuẩn bị tinh thần, đi từ trong phòng ra.

Cô ta vừa ra ngoài, cả căn phòng như được chiếu sáng.

Cô ta mặc một bộ màu đen từ trên xuống dưới, ở nhà còn đeo kính đen.
Cô ta từ từ đi tới sô pha, ngồi xuống, đưa mắt nhìn một lượt ba người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Hạng Vân Độc, gật đầu chào hỏi với anh: “Cảnh sát.”
Chỉ đơn giản là ngồi ở đó thôi đã tỏa ra ánh hang quang.
Có người tống tiền cô ta, chuyện này đã kéo dài được một đoạn thời gian.

Vụ này khiến cả tâm hồn và thể xác cô ta đều mệt mỏi, về quê ở Giang Thành vốn là để tĩnh dưỡng.
Giọng nói của Chương Địch trầm ấm ôn hòa, nghe rất quyến rũ, chiếc kính râm lớn che mất nửa khuôn mặt cô ta, phần lộ ra cũng đã đủ để khiến người ta mơ màng.
Giang Manh hắng giọng, vẫn là cô đặt câu hỏi: “Trước đây cô có từng báo cảnh sát không?”
Lực chú ý của Chương Địch bị kéo sang chỗ Giang Manh, cô ta lắc đầu: “Chưa từng.”
“Thế cô từng gửi tiền chuộc phải không?”
“Đúng thế.”
“Bao nhiêu tiền?”
Chương Địch hơi ngập ngừng, cô ta cắn cắn môi: “Hai ngàn vạn.”
Ngòi bút của Giang Manh khựng lại, loại bí mật gì mà đáng giá hai ngàn vạn? Ngay cả với Chương Địch, đây cũng không phải là một số tiền nhỏ, cô ta chỉ đóng phim điện ảnh, không quay phim truyền hình, thời gian chế tác của phim điện ảnh quá dài, không thể kiếm tiền nhanh được như phim truyền hình.
Chương Địch ngoắc ngoắc ngón tay với Giang Manh, Giang Manh ghé lại gần, Chương Địch hạ giọng nói gì đó, mặt Giang Manh đỏ cả lên.
Hạng Vân Độc chỉ liếc nhìn Chương Địch một cái đã không đặt lực chú ý ở chỗ cô ta nữa, trên người cô ta có một làn tử khí rất đậm tỏa ra che kín cả căn phòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.