A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 114: 114: Đội Trưởng Hạng Hôm Nay Có Ngầu Không





Ngầu!
Lần này cậu chủ Bạch dắt mối giúp người khác, anh ta tìm Tiền Nhị, Tiền Nhị cho anh ta số điện thoại của A Kiều.
“Có thể mời được cao nhân như cô Trần, bạn của tôi đương nhiên là rất có thành ý.” Ý là nếu thực sự có thể giải quyết được vấn đề, người kia chi tiền rất thoáng tay, cái giá đưa ra sẽ không ít hơn nhà họ Bạch.
“Nếu anh Hạng đồng ý ra tay thì đương nhiên là còn tốt hơn.” Thêm một người, giá cao hơn một cấp.
A Kiều nghĩ ngợi rồi đồng ý, tiền cô đưa Tiền Nhị đã sắp dùng hết đến nơi rồi.
Cô đưa tiền cho Tiền Nhị, mục tiêu là để dùng tiền làm việc tốt, xây đường xây trường, Tiền Nhị vừa về nông thôn đã phát hiện thực ra trong thôn đã xây trường tiểu học, chỉ có điều cơ sở vật chất rất kém.
Phòng học tuy mới nhưng chẳng có thứ gì, ông ta quyết định chuyển từ xây trường sang quyên vật tư.
Trẻ con ở đây đi học được một lần thật sự quá vất vả, mấy chục dặm đường núi, trời chưa sáng đã phải ra khỏi nhà, mãi đến khi trời tối mới về đến nhà.

Trường học cũng định để bọn trẻ ở lại nhưng không có tiền cung ứng thức ăn và chỗ ở.
Số tiền kia của A Kiều giải quyết được vấn đề này, bàn ghế và giường cho học sinh, còn có chăn và áo bông mới cho mùa đông.
Tiền Nhị còn quay lại một video cho A Kiều, các bé gái mặc áo bông màu đỏ, các bé trai mặc màu xanh, một đám trẻ con được tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo mới, đứng trước cổng trường quay video và chụp ảnh.
Đám trẻ nhút nhát cười sợ sệt với ống kính máy quay.
Tiền bán đôi vũ nữ bằng ngọc căn bản chẳng tiêu được bao lâu, xây đường còn quyên tiền cho mấy trường tiểu học, nhanh chóng cạn mất, A Kiều lại sắp bán đồ chôn cùng, cô quyết định triển khai phát triển công việc.
Đương nhiên Hạng Vân Độc không yên tâm để cô đi một mình, muốn đi cùng cô.
Ăn xong bữa tối, anh lái xe tới đón bà Bạch Mỹ Lan về, bà Bạch Mỹ Lan còn ôm Hồ Dao không chịu buông tay, bà hỏi A Kiều: “Hay là mẹ nuôi nó mấy ngày?”
Hồ Dao ôm chặt chân A Kiều không chịu bỏ ra, chỉ sợ A Kiều muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai mà bán đứng cô.
Bà Bạch Mỹ Lan thấy cô thông minh như thế lại càng thích: “Bé Ngoan còn biết nhận chủ này.”
Bà sửa lại tên cho Hồ Dao, nói gọi là “Hồ Diêu” là kỳ thị cô có hai cái đuôi dị dạng, không thể thế được, chó trắng ngoan ngoãn, phải gọi là Bé Ngoan mới đúng.
“Mai bà nội lại tới thăm Bé Ngoan nhứ.” Bà vuốt lông một cái, cầm đồ ăn đã đóng gói lên xe, Trần Tùng Lương mua biệt thự ở Giang Thành, ông làm ăn bận rộn, rất ít khi ở nhà, bà Bạch Mỹ Lan ở nhà một mình cũng hơi cô đơn.
Bọn họ đưa bà Bạch Mỹ Lan về, Hồ Dao ăn vạ trong xe, nhất quyết không chịu xuống, sợ vừa vào nhà, cô sẽ thành chó nhà bà nội, phải đợi Liễu Vạn Thanh tới giải cứu cô.

Anh ta mà nhìn thấy cô hiện giờ thế này, thế nào cũng cười nhạo cô đến chết.
Quay lại xe, Hạng Vân Độc hỏi: “Hẹn ở chỗ nào thế?”
“Kim Vực Thủy Loan,” A Kiều nhìn thoáng qua địa chỉ cậu chủ Bạch gửi tới, cảm thấy “Cà phê Thượng Phẩm” có vẻ quen quen.
Đó là cùng một khu nhà với Chương Địch, Hạng Vân Độc nhíu mày, chẳng lẽ cảnh sát mới đi chưa lâu, Chương Địch đã tìm ngay một “cao nhân” về nhà làm phép, nếu là như vậy, thông tin vừa điều tra được vừa rồi phải đánh một dấu chấm hỏi.
Anh đang đưa A Kiều đi, chứng nhận quỷ sai bỗng sáng lên, nhiệm vụ xuất hiện lần này là màu đỏ, là loại khẩn cấp nhất, yêu cầu anh lập tức xuất hiện xử lý.
A Kiều vỗ nhẹ anh: “Anh đi đi, em làm được.”
“Có việc gì lập tức gọi cho anh.”
“Sống mái song hiệp! Xuất phát!” A Kiều ra dấu trái tim với Hạng Vân Độc.
A Kiều tới chỗ hẹn.

Đó là một quán cà phê trong khu nhà, chỉ mở cho cư dân, cậu chủ Bạch đứng ở cửa chờ A Kiều, đón cô đi vào, nói với cô: “Cô Trần có thể vui lòng chấp nhận tới đây, tôi thật cũng bất ngờ.”
Anh ta ở lại Giang Thành, xử lý mấy mối làm ăn của gia đình, trong khoảng thời gian này cũng gặp được rất nhiều cô gái nhưng mà chính là không có cái cảm giác rung động như vậy.

Trần Kiều vừa thần bí vừa quyến rũ, anh ta nhớ mãi không quên.
A Kiều liếc nhìn anh ta, cười chẳng khác gì hoa khổng tước, cô nghiêm mặt: “Anh trả tiền mà.”
Cô chính là một con ma phải trả tiền mới đến.
Nụ cười trên mặt cậu chủ Bạch cứng đờ, đưa A Kiều vào một gian phòng nhỏ trong cùng của quán cà phê, bên trong đã có một người.

Thấy họ đi vào, người kia cũng không đứng dậy.
Người cậu chủ Bạch dắt mối chính là Chương Địch, cô ta hỏi cậu chủ Bạch: “Vị này chính là cao nhân mà cậu chủ Bạch mời đến đấy hả?”
Ngôn ngữ hơi để lộ ý không tin tưởng, còn hơi tức giận, nói A Kiều là một cô bé đang tìm cách vào giới giải trí, Chương Địch còn tin, nói cô là cao nhân, đại sư, Chương Địch không tin tẹo nào.

Cô quá đẹp.
Một cô gái đẹp như thế, ông trời đã ban cho nửa bát cơm là vẻ ngoài xinh đẹp, ký hợp đồng với một người đại diện đáng tin cậy, chẳng mất bao nhiêu thời gian là có thể khiến người ta quen mặt.
Về phần nửa bát cơm tài hoa kia, không phải ai cũng ăn được, được trời ưu ái, toàn bộ giới giải trí chẳng được mấy người.
Cậu chủ Bạch mau chóng thể hiện anh ta và Chương Địch cũng không thân thiết, căn bản là từng gặp vài lần trong mấy buổi tiệc rượu ở mỹ, ở cùng một khu nhà nên lại gặp mặt.
Đối với hạng trẻ con như cậu chủ Bạch, Chương Địch cũng chẳng thèm để bắt đến.

Khi nào anh ta có thể đầu tư cho điện ảnh một cách độc lập thì mới có thể trở thành mục tiêu của Chương Địch.

Nhưng vào lúc này, cho dù chỉ là người quen, Chương Địch cũng phải mềm mỏng ôn hòa.
Cậu chủ Bạch mời Chương Địch uống một ly cà phê, những thứ anh ta có thể nói, Chương Địch đều không có hứng thú, chuyện làm ăn anh ta cũng không hiểu, trong giới thật ra mới giẫm được nửa bàn chân, không già dặn bằng Chương Địch.
Cậu chủ Bạch theo đuổi con gái, căn bản muốn nói những chuyện bọn họ không biết, ảnh hậu cũng thế, anh ta nói về chuyện nhà tổ nhà họ Bạch bị ma ám, thật sự đã khiến Chương Địch chú ý.
Cô ta hỏi: “Trên đời thực sự có loại chuyện như thế sao?”
Cậu chủ Bạch nói tiếng quốc ngữ thực sự lưu loát, để làm thân với ảnh hậu, đến việc xấu trong nhà cũng lôi tuồn tuột ra ngoài: “Trước đây tôi cũng không tin đâu, nhưng mà vị đại sư kia nói rất có đầu có đũa, cái gì mà di thái thái, cái gì mà hát tuồng, những chuyệnnày bà nội tôi cũng chưa từng nói với bọn tôi.”
Nhưng sau này điều tra ra, vậy mà lại có người này thật.
“Ở ngay trong những tờ báo cũ ấy, cô hiểu rồi đúng không, có cả ảnh Ngọc Đường Xuân hát trên sân khấu.” Bạch lão thái gia dùng nhiều tiền đưa vị di thái thái này từ kinh thành về, đến Thượng Hải làm cho cô ta một sân khấu, chính là lấy đây làm cớ để kết giao với quan to hiển quý ở đất Thượng Hải.
Lúc ấy, báo chí đưa tin chuyện này, việc làm ăn của nhà họ Bạch càng ngày càng phát đạt.
Cậu chủ Bạch nhìn thấy tờ báo cũ này, còn váng cả đầu mà cảm khái, người nhà họ Bạch đúng là có truyền thống bao nuôi con hát, kéo dài đến tận bây giờ, nhưng mà lời này anh ta không dám nói ra trước mặt Chương Địch.
Sau đó bao nuôi Hoa hậu Hoa Quốc cũng thế, một nửa là vì chuyện làm ăn.

Năm đó Hoa hậu Hoa Quốc đi thi, nhà họ Bạch còn đầu tư tiền, không chỉ có chỗ đứng vững vàng tại Thượng Hải mà còn kiếm được một mối hời lớn.
Chương Địch vốn coi anh ta là chỗ giết thời gian, cô ta thực sự quá nhàm chán rồi, không ngờ lại nghe thấy những thứ này, cô ta nghĩ ngợi, hỏi: “Có thể mời vị cao nhân tới kia tới xem cho tôi được không?”

Cậu chủ Bạch lập tức nghe lời làm theo, gọi điện ngay cho Tiền Nhị, không ngờ lại dễ dàng mời được A Kiều tới như thế.
A Kiều không thèm để ý, cô là con ma muốn tu luyện niết bàn, sao có thể so đo với một kẻ xui xẻo, cô nhìn Chương Địch một lượt từ trên xuống dướng, vận may của Chương Địch thực sự đã kém đến mức sắp chết đến nơi rồi.
Dùng ánh sáng vàng khắp người A Kiều hiện giờ chiếu rọi lên người Chương Địch cũng chỉ có thể đẩy lùi đám sương đen kia một chút.
Cậu chủ Bạch biết Chương Địch khó tính, cáu kỉnh, nhưng A Kiều lại càng khó tính, anh ta hòa giả: “Cô Chương thế là chưa biết rồi, tôi nghe nói tuổi càng trẻ, lực thông linh lại càng…”
“Vớ vẩn.” A Kiều ngắt lời anh ta, nói với Chương Địch, “Cô đừng nghe anh ta nói, anh ta chẳng biết gì đâu.”
Sự khó chịu ban đầu của Chương Địch tan đi, cô ta nhướn mày, gỡ kính râm xuống, nhìn A Kiều nói: “Cô, cô Trần, có phải đã nhìn ra gì rồi chẳng?”
A Kiều nhìn vào mắt cô ta, tử khí trên mặt cô ta còn dày đặc hơn cả Hình Phỉ lúc trước: “Tôi nhìn ra là cô sắp chết rồi.”
Cậu chủ Bạch: …
Trực tiếp đơn giản như vậy sao?
Anh ta nhanh chóng đứng dậy, nóng lòng muốn rời khỏi chiến trường giữa hai người phụ nữ: “Cô Trần muốn ăn gì không?”
A Kiều không hề khách sáo, gọi món: “Bánh ngọt.” Tuy đã ăn cơm no nhưng luôn có một cái dạ dày khác cho đồ ngọt.
Cậu chủ Bạch vừa đi, Chương Địch liền hỏi ngay: “Cô Trần định lấy những lời này tới dọa cho tôi sợ sao?” Con gái còn trẻ không biết trời cao đất dày, những chuyện như thế cô ta đã thấy nhiều rồi.
A Kiều rất bực bội, cô nhịn Chương Địch một lần, không muốn nhịn cô ta lần thứ hai nữa: “Bình thường lúc đi ngủ cô không nghe thấy tiếng gì sao?”
Lúc ngủ là lúc thần hồn yếu ớt nhất, cái vốn không thể nghe thấy cũng có thể nghe thấy, chỉ là sau khi tỉnh lại, bản thân không biết mà thôi.
Chương Địch lắc đầu, cô ta uống thuốc ngủ liều cao để đi vào giấc ngủ.

Cứ coi như ban đêm có chuyện gì xảy ra, cô ta cũng không biết, nhưng trong phòng cô ta có camera theo dõi và thiết bị chống trộm, chưa từng nhận được cảnh báo gì.
“Thế tối nay cô đừng ngủ nữa.”
“Thế thôi à?” Chương Địch hỏi.
Cậu chủ Bạch bưng bánh ngọt đi vào, A Kiều chẳng hề khách sáo nói: “Đợi đến khi cô tin tưởng lời tôi nói, tự nhiên sẽ tìm đến nôi.”
Cô nhìn Chương Địch rồi nói thêm một câu: “Nhanh chút, cô chẳng còn bao nhiêu thời gian đâu.”
Giống như nhà họ Bạch, biết được lợi hại mới biết sợ hãi.

Kiểu như Chương Địch chỉ là trong lòng có ý niệm, căn bản chưa biết lợi hại, cô ta không tin có người có thể dùng cách này để hại người.
Thấy A Kiều đứng lên chuẩn bị đi, cô ta cũng không ngăn A Kiều lại, thần sắc vẫn liên tục do dự như cũ.

Lần này A Kiều có thể khẳng định với Hạng Vân Độc, Chương Địch đúng là không tin những thứ này thật, phán đoán của anh là đúng.
Vừa ra ngoài cô đã gọi điện cho bạn trai, Hạng Vân Độc gửi vị trí, A Kiều nhanh chóng tới đó, thấy Hạng Vân Độc ngồi trong KFC, trước mặt là một ly cà phê.

Cô hỏi: “Vụ án lớn của anh sao rồi?”
Chứng nhận quỷ sai sáng đỏ lên như thế mà lại chẳng có chuyện gì.
Hạng Vân Độc cũng cảm thấy kỳ quái nhưng chứng nhận quỷ sai vẫn đang tỏa sáng lấp lánh, càng lúc càng lấp lánh, anh ngồi bên cửa sổ, vẫn cứ đợi chỉ thị tiếp theo.
A Kiều mua một cốc kem chocolate lớn, ăn hết miếng này lại xúc miếng khác.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chán chết đi được, ra ngoài làm nhiệm vụ với bạn trai, cuối cùng nhiệm vụ mãi chẳng tới.
A Kiều đang định đưa miếng kem vào miệng, biểu cảm trên khuôn mặt đã thay đổi, không ổn lắm.
Cô đưa tay lắc lắc tay Hạng Vân Độc: “Hạng Vân Độc…”
Ánh mắt Hạng Vân Độc cũng đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Trên đường người đi đi lại lại liên tục, sắp đến Tết, trên ngọn cây hai bên đường đều treo đèn đủ màu, có đèn lồng hình bông tuyết, chớp nháy liên tục.
Các nhà buôn bán đều đang khuyến mại, đẩy mạnh tiêu thụ, lượng người rất lớn, trung tâm thương mại đối diện kia liên tục có người ra ra vào vào.
A Kiều ngậm miếng kem trong miệng, nuốt không trôi, cô thấy cứ người người đi qua trước mặt lại có ba bốn người mà tử khí trên mặt cực kỳ dày đặc, cô vẫn còn sững ra đó, Hạng Vân Độc đã kéo cô, chạy ra khỏi cửa nhà hàng.
Anh nhìn chằm chằm từng người có tử khí dày đặc trên đường, thấy bọn họ đang nói nói cười cười, tất cả đều đi về cùng một hướng, hết người này đến người khác đi vào con đường phía trước trung tâm thương mại kia.
Hạng Vân Độc đưa chân bước về phía trung tâm thương mại, phía sau có một người vỗ lên vai anh.
Hạng Vân Độc quay đầu nhìn lại, là Hàn Cương vỗ vai anh, lắc đầu với anh, ý bảo anh nhìn xung quanh.

Anh thấy hết quỷ sai này tới quỷ sai khác xuất hiện.
Bọn họ xếp hang đứng ven đường, chứng nhận quỷ sai nào cũng tỏa sáng, Hạng Vân Độc nhìn Hàn Cương.
Hàn Cương nói: “Đây là chức trách của cậu.”
“Em là cảnh sát, đó cũng là chức trách của em.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.